๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vạn Xuân Lưu bên cạnh bắt mạch môn rồi nói: "Chỉ là tiểu độc, vận công

có thể giải."

"Tất nhiên chỉ là tiểu độc, người có thể ép ta lui bước cũng không nhiều, đây

chỉ là..." Chưa dứt lời, Pháo Thiên Minh nhân kiếm hợp nhất cuốn tới.

Cuối cùng Vương Liên Hoa cũng thu hồi nụ cười, nghiêm mặt hỏi: "Thiên

Ngoại Phi Tiên?" Tay trái đồng thời vung lên, đơn chưởng đón đỡ, chỉ nghe

tiếng kim loại vỡ vụn, thanh kiếm sắt trong tay Pháo Thiên Minh tan tành, còn

thân thể Vương Liên Hoa trượt ra ba trượng rồi dừng lại, máu tươi chảy ra từ

khóe miệng cho thấy vết thương không nhẹ. Nhưng Pháo Thiên Minh lại rất hài

lòng, bởi tay trái y nắm chắc một cây thương, mũi thương đâm thủng xương bả

vai Vương Liên Hoa.

"Chơi âm hiểm với ta! Đồ chết bầm!" Pháo Thiên Minh phun ra một ngụm

máu, oán hận mắng.

Vương Liên Hoa nhìn cây thương sắt, rõ ràng không ngờ còn chiêu này nữa,

nhẹ nhàng rút mũi thương ra, đẩy Pháo Thiên Minh đã bị thương nặng ngồi

xuống hỏi: "Ngươi tên gì?"

"Ông đây đi không đổi danh, ngồi không đổi họ. Huyết Ảnh là đây, còn nói

nữa ta gọi cả ngàn thủ hạ vây công chết ngươi." Chân Hán Tử nghe vậy trong

bụng nói thầm: Đúng là không âm hiểm bằng ngươi, cũng chẳng ai hẹp hòi

bằng ngươi.

"Ta không giết ngươi không phải vì ta không giết được ngươi hay không

muốn giết ngươi, mà là vì lần này ta không thể giết ngươi. Ta vốn không thuộc

nhiệm vụ này của ngươi, chỉ vì ở bên ngoài nghe thấy các ngươi bàn luận, nhất

thời ngứa tay mà thôi." Vương Liên Hoa không buồn xử lý vết thương, máu lại

tự ngừng chảy. "Có thể để ta thử không? Hoa Mãn Lâu, ta biết ngươi ghét bỏ ta,

nhưng bây giờ ta đang cứu người chứ không phải hại người."

Lục Tiểu Phụng gật đầu với Hoa Mãn Lâu, cuối cùng Hoa Mãn Lâu cũng im

lặng. Vương Liên Hoa cười dẫn Hầu Tử đi tới bên cạnh Công Tôn đại nương:

"Đại nương cứ uống đi, nếu như tính mạng cô khó giữ, ta tự sát tạ tội tại chỗ.

Nhưng người khác tuyệt đối không được can thiệp ta cứu người."

Công Tôn Đại Nương không biết người này, chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi,

nhưng nghĩ lại thì mình chết còn chẳng sợ, thế thì sợ cái gì? Vì thế nói: "Hoa

công tử, Lục công tử, xin đừng xuất thủ." Nói xong uống cạn cốc nước trắng

trước mặt. Vừa dứt lời, Vương Liên Hoa đưa tay ra nhanh như chớp, trực tiếp

điểm vào huyệt đạo của Công Tôn đại nương, Công Tôn đại nương lập tức ngất

đi. Pháo Thiên Minh khóc lóc: Người chơi sao lại không thể ngất đi? Như thế

có phải giảm bớt bao nhiêu tội nghiệt không!

Tiếp theo Vương Liên Hoa lấy ra một con dao nhỏ tinh xảo, tay phải nắm

lấy con khỉ đưa lên mặt bàn, ánh dao lóe lên, cái đầu con khỉ nứt toác ra, rơi

xuống hai bên.

"Ngươi định làm gì đó?" Pháo Thiên Minh cố gắng kiềm chế co thắt dạ dày.

Mặc dù não bộ hổn hợp màu đỏ trắng kia không bị tổn hại, nhưng cảnh tượng

nghệ thuật quỷ dị ấy càng khiến người ta sởn cả gai ốc.

"Đổi não." Vương Liên Hoa vẫn mỉm cười như thường, trông như đang nhẹ

nhàng thay quần áo. "Các ngươi yên tâm, ta từng thành công đổi não khỉ sang

não người rồi. Theo như cách nói của các người, độ thuần thục của ta giờ rất

cao."

"Trò đùa này chẳng hề buồn cười chút nào. Không có khiếu hài hước thì

đừng giả vờ, trông chẳng khác gì thằng ngốc. Chỉ có Thập Tam muội mới có thể

tán tỉnh ngươi chút đỉnh, còn tưởng mình là gì chứ? Không có việc gì thì ở đây

tán nhảm làm gì?" Pháo Thiên Minh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

Lúc này hắn không dám im lặng, không nói gì sẽ nôn ra mất. Bởi vì Vương

Liên Hoa đã mở sọ Công Tôn Đại Nương, bắt đầu đổi óc.

"Ồ? Ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt cho lắm, chẳng lẽ chưa từng thấy

cảnh tượng như vậy à?" Vương Liên Hoa lại kiềm chế cơn thịnh nộ. Hắn phát

hiện chỉ cần thằng nhóc Huyết Ảnh này mở miệng, cơn giận của hắn lại tăng

vọt.

"Đây là thiếu máu. Heo!"

"Heo mà thiếu máu?... Người trẻ tuổi nói chuyện nên lưu lại khẩu đức,

ngươi gọi là Huyết Ảnh đúng không? Đến lúc đó ta tự mình đến bang phái của

ngươi bái kiến." Vương Liên Hoa chỉ muốn cấy óc heo lên người Pháo Thiên

Minh.

Chân Hán Tử vừa nôn vừa nhắn tin: "Mẹ nó! Mới nói có mấy câu đã kéo cả

bang hội của Huyết Ảnh vào rồi, ngươi đúng là tiểu nhân, chẳng phải bọn họ chỉ

ám toán ngươi một lần thôi sao?"

Pháo Thiên Minh đáp lại: "Nếu ngươi không biểu hiện tốt, hoặc nhiệm vụ

lần này của ta không thành công, chúng ta nhất định sẽ tính toán nợ nần xưa.

Ngươi nên biết, ta không những hẹp hòi mà còn rất tiểu nhân. Hừ!"

"Vậy Kiếm Cầm thì sao? Cô ấy đã mổ bụng ngươi lần nữa đấy. Ta cùng lắm

chỉ giúp gọi vài người thôi."

"Người ta mắc bệnh nghề nghiệp, hơn nữa ta đi hành hạ một thiếu nữ, chẳng

phải là mất hết thể diện hay sao? Cho nên khoản của cô ấy vào đầu ngươi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play