“Trong luật pháp thời nhà Hán có điều khoản: dám dùng tà thuật độc dược

hại người hoặc dạy bảo người khác làm như vậy thì bị vứt ra chợ đánh chết.

Luật pháp thời Đường, thời Tống luật cho đến thời Minh, thời Thanh đều coi

việc sử dụng độc dược là một trong mười tội ác tày trời, phạt cực hình." Lam

Phượng Hoàng nói chuyện không đầu không đuôi, cầm lấy bình nước khoáng

trên bàn rót đầy tám phần mười chén rồi cười khúc khích nói với Pháo Thiên

Minh: "Đây là Phệ Não Cổ, ngươi đừng tới nha môn tố cáo ta."

"Cái này phải xem tình huống, nếu cô ta không chết, ta còn phải bị lột da,

không kéo thêm người đệm lưng thì trong lòng ta rất khó chịu... Cổ ở đâu?"

Pháo Thiên Minh cầm lấy chén trà quan sát tứ phía nhưng trong chén không có

vật gì khác.

"Tất nhiên đã ở trong đó, Cổ không thể hại cao thủ nội công, nhưng nếu trực

tiếp uống vào, sau nửa nén hương sẽ bị cổ trùng gặm nhấm tận não, ta đảm bảo

không một cao thủ nào sống sót." Lam Phượng Hoàng tự tin cười nói.

Bên kia vừa nghe Phệ Não Cổ lập tức bàn tán: "Vạn huynh, có cách gì

không?"

"Không có không có." Vạn Xuân Lưu cau mày nói: "Đây là thuật yêu tà, rất

khó có cách giải."

Tiết Mộ Hoa ở bên này hỏi Bình Nhất Chi: "Bình huynh, có thể dùng Tây y

để lấy cổ trùng ra được chăng?"

"Khó thay! Khó thay! Mở sọ não mà không chết thì có cách, nhưng xem cổ

trùng này vô hình vô ảnh, e rằng... Ta đoán là vi sinh vật, không có kính hiển vi

thì không xong rồi." Pháo Thiên Minh than thở, hệ thống dạy mấy người này

toàn thứ gì đâu.

Hồ Thanh Ngưu ở bên cạnh nói: "Liệu có thể dùng dược vật khiến người ta

giả chết, hoặc dùng dược vật làm não bộ tạm thời ngạt thở, thuận tiện làm cổ

trùng chết ngạt được không?"

"Không được đâu, không được đâu."

"Các ngươi đừng cãi nhau nữa, lão nương uống là được rồi." Công Tôn đại

nương nhìn chén nước trắng trước mặt mà bùi ngùi vạn phần, tâm trạng cực kỳ

phức tạp. Cuối cùng cũng có thể chết được rồi...

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: "Vương mỗ đã đứng chờ ngoài

phòng từ lâu, thấy các vị danh y ngay cả con cổ trùng nho nhỏ này cũng không

đối phó nổi. Vì vậy xin tự tiến cử đến thử xem, không biết có thích hợp không?"

Người nói lời này diện mạo có thể nói là yêu kiều, mặt mày mỉm cười, bộ dáng

vô hại với cả người lẫn vật. Tay phải còn dắt một sợi dây thừng, đầu dây kia

buộc vào cổ một con khỉ.

Nhưng chính bộ dáng vô hại của người này lại khiến Lục Tiểu Phụng toát

mồ hôi lạnh tại chỗ, miệng lưỡi cũng hơi lắp bắp nói: "Thì ra là Vương... đại

hiệp, mời vào trong."

Hoa Mãn Lâu đột nhiên đứng dậy hỏi: "Người đến có phải là Vương Liên

Hoa?"

"Chính là kẻ hèn này."

"Ngươi không được vào!" Hoa Mãn Lâu kiên quyết nói: "Mục đích của

ngươi là đùa giỡn với người ta, chứ không phải cứu người, ngươi không được

vào."

"Ồ? Ngươi biết ta là ai, sao còn dám cản ta?”

"Đương nhiên ta biết ngươi là ai. Ngươi có thể nói là bậc tiền bối của chúng

ta. Nhưng ngươi nhìn xem, những người đang ngồi đây dù có tệ đến đâu vẫn có

những nét đáng yêu. Cho dù ta ghét bỏ một ai đó trong số họ, nhưng họ vẫn

khiến ta cảm nhận được họ vẫn còn một phần tình cảm, một phần nhân tính.

Còn ngươi là ác ma hoàn toàn, chỉ mang tới cho ta cảm giác tử khí."

"Ra là danh tiếng của ta tồi tệ đến vậy." Vương Liên Hoa vén tay áo lên,

một chiếc đũa trên mặt đất như có người điều khiển bắn thẳng tới cổ họng Hoa

Mãn Lâu, động tác này hoàn toàn không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Tuy

người của Kim hệ gần đó nhưng lại không tiện ra tay. Hoa Mãn Lâu đã lâm vào

thế khó, mắt thấy không thể thoát nạn...

"Phá Tiễn thức!" Kiếm Cầm rút kiếm ra, đánh trúng chiếc đũa, một luồng

lực lượng ập tới, thanh kiếm sắt trong tay bay thẳng ra, nhưng cũng làm thay

đổi hướng bay của chiếc đũa. Chiếc đũa gãy biến mất trong phòng, chỉ để lại

một lỗ nhỏ trên vách tường.

Vương Liên Hoa mỉm cười, nhìn về phía Kiếm Cầm, khiến Kiếm Cầm lui

lại một bước trước ánh mắt dịu dàng đó. Vương Liên Hoa vẫn mỉm cười, cuốn

tay áo, một cái đĩa bay thẳng tới Kiếm Cầm. Lúc này Vương Liên Hoa lại thấy

một thanh độc kiếm đột ngột xuất hiện trước ngực mình. Nhưng hắn vẫn thong

dong, tay trái kết Lan Hoa chỉ đâm tới, định đánh bay thanh kiếm của Chân Hán

Tử. Nhưng điểm tinh diệu trong kiếm pháp của Chân Hán Tử ở hai chữ quỷ dị,

không thấy hắn ta có động tác gì, thân kiếm đột nhiên tự động nhảy vọt một cái,

từ ngực chuyển thành cổ họng. Trong khi đó, cái đĩa tấn công Kiếm Cầm bị Lục

Tiểu Phụng bay người đón lấy.

"Kiếm pháp hay lắm!" Vương Liên Hoa khen ngợi một tiếng, cuối cùng

cũng lùi lại một bước, tránh được nhát kiếm ấy. Tay nhẹ nhàng chạm vào thân

kiếm, một lực lượng êm ái đẩy thanh kiếm của Chân Hán Tử trở lại. Chân Hán

Tử thu kiếm, bỗng kinh hoảng la lên: "Sao lại bị trúng độc?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play