"Trận tranh đoạt vị trí minh chủ võ lâm mà mọi người chờ đợi từ lâu sắp

diễn ra, cuối cùng ai mới là đệ nhất thiên hạ? Hiện giờ chúng ta mời hai vị ứng

cử viên cạnh tranh vòng nguyệt quế ra sân. Đầu tiên là đồ đệ mà kiếm thần Độc

Cô Cầu Bại đích thân lựa chọn, mỹ nhân số một võ lâm... Kiếm Cầm. Xin mời."

Tiểu Thiên Sứ hét lên một tiếng, Kiếm Cầm xuất hiện trên đỉnh núi, vẫy tay

nhìn xung quanh, khuôn mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc.

Tiểu Thiên Sứ đưa micro áp sát vào: "Kiếm Cầm nữ hiệp, trước mặt khán

giả cả nước, có thể nói cho biết tâm trạng của cô lúc này không?"

Kiếm Cầm cầm lấy micro phấn khởi nói: "Trước tiên cảm ơn đài truyền

hình, rất nhiều đài, nếu không có các ngài... Kế đến, cảm ơn cha mẹ của ta, nếu

không nhờ các ngài... Lại cảm ơn thầy cô của ta... bạn học của ta... Bằng hữu

của ta... Hàng xóm của ta... Chó của ta..."

Tinh Ảnh thở dài nói: "Đời người thật bất đắc dĩ, rõ ràng chỉ muốn cảm ơn

chính mình, nhưng hết lần này đến lần khác không nói, chỉ nói những lời rườm

rà thừa thãi."

"..." Pháo Thiên Minh.

"Nhanh như vậy đã chặn được rồi à?"

Tinh Ảnh hít một hơi lạnh, bây giờ Pháo Thiên Minh đã dùng vải bịt lỗ tai

lại, không chỉ để phòng thủ, mà còn để tấn công. Thật sự là... quá bất lương.

"Dưới đây mời đến từ Võ Đang phái, truyền nhân của Tiểu Lý Phi Đao,

giang hồ đệ nhất bại hoại... Xin lỗi, nói nhầm rồi, giang hồ đệ nhất soái ca

Thanh Mai Chử Trà đại hiệp. Mời lên sân khấu."

Pháo Thiên Minh vẻ mặt vô cảm xuất hiện trên đỉnh núi. Tiểu Thiên Sứ theo

lệ phỏng vấn: "Thanh Mai đại hiệp, trước mặt quần chúng thiên hạ, có thể tâm

sự với chúng ta về tâm trạng của ngài lúc này không?"

"..." Pháo Thiên Minh nhìn trân trân vào Tiểu Thiên Sứ.

Kiếm Cầm là ai? Chính là người chu đáo tỉ mỉ. Lập tức nghi ngờ: Không lẽ

hắn... rất có thể đấy. Nhìn thấy y phục Pháo Thiên Minh dường như bị xé rách

một góc, Kiếm Cầm âm thầm cười khẩy hai tiếng, chạy lại gần vài bước, ngọt

ngào mang chút e ấp nói: "Trà, ta thích chàng." Câu nói vừa thốt ra, cả thiên hạ

chấn động. Chẳng lẽ nữ tử này muốn bắt chước cầu hôn tiết mục nước ngoài,

cầu hôn trên truyền hình trực tiếp?

"..." Pháo Thiên Minh.

"Trà. Ta nói ta thích chàng." Kiếm Cầm nhìn say đắm nhìn Pháo Thiên

Minh, vẻ đẹp trước mặt hoàn toàn không làm Pháo Thiên Minh rung động.

"Đồ súc sinh!" Mọi người phẫn nộ mắng, đâu có ai như thế, một thiếu nữ

đứng trước đám đông thổ lộ tình cảm của mình, cho dù không thích cũng phải

có chút biểu hiện. Như thế này là ý gì? Đám đông thất vọng vì không được xem

trò hay, lại một lần nữa lên án đạo đức của Pháo Thiên Minh.

Xa úp mặt thở dài khổ sở. lẩm bẩm: "Lại định diễn trò gì đây?"

Thiên Hậu cũng lẩm bẩm: "Muội muội, đạo hạnh của nương còn quá non,

thế này lọt vào bẫy rồi."

Vụ Lý Hoa lắc đầu: "Thế gian này người xấu quá nhiều, ta muốn về nhà."

Tiểu Thiên Sứ chỉ vào Kiếm Cầm nói: "Xin hãy lui ra xa mười lăm mét,

cuộc thi sắp bắt đầu."

Kiếm Cầm cười nói: "Hắn cũng không có ý kiến, ngươi đừng để ý tới chúng

ta."

Tiểu Thiên Sứ chỉ Pháo Thiên Minh hỏi: "Ngươi không có ý kiến gì chứ?"

"..." Pháo Thiên Minh đáp

"Thế thì tốt rồi! Nhưng ta còn phải nhắc nhở là: hai người đứng tách nhau

vỏn vẹn một mét, đã tiếp cận khoảng cách lĩnh lữ... một kiếm đâm ra là chiến

đấu đã kết thúc."

Kiếm Cầm gian xảo nói: "Không cần ngươi lo, Trà Trà nhỉ."

"Vậy thì cứ thế đi!" Tiểu Thiên Sứ lại nhìn Pháo Thiên Minh, thấy y không

phản đối, bèn bay ra xa vài mét, hô lên: "Ai vào chỗ nấy, chuẩn bị, bắt đầu!"

Bắt đầu có nghĩa là tân sinh, cũng có nghĩa là đã kết thúc.

Hai chữ vừa dứt, Kiếm Cầm hoảng sợ phát hiện tim mình bị nam nhân nào

đó không hề thương hoa tiếc ngọc xuất kiếm đâm thủng. Giờ khắc đó, cô bàng

hoàng không thể tin nổi, nhưng toàn thân vô lực khiến cô nhận ra: mình đã chết.

Lập tức, trái tim thủy tinh của cô tan nát, hòa với ánh sáng trắng tử vong, mang

theo một thắc mắc: Làm sao hắn có thể nghe thấy tiếng trọng tài hô bắt đầu?

Tinh Ảnh đau xót đấm ngực: "Quả nhiên người hèm mọn chúng ta không

thể hiểu được thế giới của kẻ hèn hạ!"

Xa hoài nghi: "Sao lại như vậy?"

Thiên Hậu thở dài: "Ta biết ngay mà."

Vụ Lý Hoa nghi vấn: "Chẳng lẽ Kiếm Cầm cố ý hiến thân?"

Chỉ có một số vô cùng ít ỏi đồng chí hiểu được, người xem mà chẳng hiểu

gì cả chiếm đại đa số. Đủ loại suy đoán đều có cả. Nhưng có một điểm xác định,

tiếng chửi rủa tính theo ngàn vạn, một trận thi đấu trang nghiêm tranh bá minh

chủ võ lâm tụt dốc không phanh, chỉ cần gặp Pháo Thiên Minh, toàn thua chẳng

hiểu gì cả.

Trong sân đấu, tất nhiên Pháo Thiên Minh không hay biết những điều đó,

chờ Kiếm Cầm hóa ánh sáng xong mới nhẹ nhàng gảy kiếm âm trầm nói: "Đơn

giản là đẹp."

Ngay lúc y quay đầu bước đi, Tiểu Thiên Sứ vội vã kéo lại: "Đợi đã, rốt

cuộc đã xem ra chuyện gì?" Cô tỏ vẻ bối rối.

Pháo Thiên Minh thở dài: "Chuyện đơn giản như vậy còn phải giải thích hay

sao? Ta dùng chút thủ đoạn lừa gạt cô, khiến cô ấy tưởng rằng ta đã bịt kín tai.

Sau đó cô ấy có ý đồ xấu muốn đâm chết ta ngay khi trọng tài hô bắt đầu, bởi vì

cô ấy nghĩ rằng ta không nghe thấy lệnh bắt đầu. Kết quả... ta vốn luyện khoái

kiếm. Khoái kiếm đứng đầu thất đại khoái kiếm. Ài! Đời này không đối thủ,

đúng là một cuộc đời thất bại."

Kiếm Cầm nghe xong la hét trên khán đài: "Cắn chết ngươi, ta cắn chết

ngươi."

Đường Đường thở dài rồi suy nghĩ: Đối xử với loại trụ cột quốc gia này, nên

khuyến khích y di dân đi gây họa cho người ngoài hành tinh, hay là tống cổ

sang Siberia?

Tấm bình phong màu lam cuối cùng cũng biến mất, Tiểu Thiên Sứ cầm loa

hô to: "Sau mấy ngày tranh tài minh chủ võ lâm, cuối cùng đã đến phần kích

động nhất, lễ trao thưởng! Trước tiên, mỗi vị đang ngồi trên khán đài đều tăng

thêm hai cấp bậc." Nói xong, trên khán đài ánh sáng trắng lóa lên loạn xạ.

"Tiếp theo, top 100 người thi đấu, những người ngoài top 10 sẽ được nhận

quà tặng, có thể nhận tại môn phái.

"Tiếp nữa, top 10 không bao gồm top 3, có thể sẽ đến Hoàng cung tại kinh

thành nhận phần thưởng."

Pháo Thiên Minh đẩy đẩy Tinh Ảnh nói: "Nghe ra có gì khác biệt không?"

"Có gì khác biệt?"

"Gọi top 100 là quà tặng. Còn top 10 gọi là phần thưởng. Chênh lệch rất

lớn."

Tiểu Thiên Sứ hào hứng hô: "Bây giờ mời hạng ba thi đấu tranh bá minh

chủ võ lâm. Đại sư huynh phái Võ Đang, Tinh Ảnh ra sân. Mọi người chào

đón."

Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Tinh Ảnh xuất hiện trên đỉnh núi. Tiểu Thiên

Sứ hỏi: "Tinh Ảnh tiên sinh, trước khi nhận thưởng, có điều gì muốn nói với

mọi người không?"

Tinh Ảnh nhận lấy loa, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta không rõ từ Đại Hội

Võ Lâm lần này mọi người có thể nhận ra được vấn đề sâu xa không? Thứ nhất:

Tại sao Võ Đang mạnh như vậy, giành được vị trí thứ nhất và thứ ba? Thứ hai:

Tại sao Võ Đang mạnh đến thế nhưng số đệ tử lại ít ỏi nhất? Hôm nay ta nói

cho mọi người biết: Quần chúng mắt sáng như sao nhưng chân lý vẫn nằm trong

tay một số ít. Nếu muốn vào top 3 đại hội tới, muốn một mình tung hoành giang

hồ, muốn phong lưu phóng túng, ta nói cho ngươi biết! Võ Đang chính là sự lựa

chọn duy nhất của ngươi. Bây giờ gia nhập Võ Đang không chỉ được miễn phí

trao tặng phần quà cực lớn siêu giá trị (trang bị môn phái, đạo bào cho tân binh),

còn có vô số tuyệt học võ công chờ ngươi đến học (không học được thì kệ nhà

ngươi). Ngươi còn chờ gì nữa? Mau mau gọi đường dây nóng miễn phí dưới

màn hình. Nếu báo bận, xin chờ một chút rồi gọi lại sau... Lady, Gentlemen..."

Tiểu Thiên Sứ vội vàng cướp lại loa, mẹ nó, còn biết lừa gạt hơn cả mình.

Tiểu Thiên Sứ lôi từ trong túi áo ra 3 cái hộp lơ lửng giữa không trung, giải

thích: "Ngươi có thể tùy ý chọn một phần thưởng."

Một hộp cao hơn máy giặt, một hộp dài, cái cuối cùng nhỏ như gói mì.

Tinh Ảnh đau khổ hỏi: "Nhất định phải chọn sao?"

"Không nhất định, ngươi có thể từ bỏ phần thưởng."

"Có gợi ý gì không?"

"Có đấy! Cái lớn nhất chứa trang bị, cái dài chứa vũ khí, cái nhỏ nhất là

quyển sách. Về nội dung sách thì còn phải xem vận may, nhưng chắc chắn sẽ

liên quan tới võ công hay môn phái của ngươi. Tất nhiên, nếu nắm đấm, đương

nhiên vũ khí cũng là găng tay sắt, nhẫn hay các vật tương tự."

"Các ngươi sẽ không đặt Kinh Thi hay Đạo Đức Kinh vào đó chứ?" Tinh

Ảnh thắc mắc hỏi lại một câu.

"..." Tiểu Thiên Sứ im lặng.

"Ta chọn vũ khí." Tinh Ảnh trả lời khẳng định, trang bị không có ích lợi,

chắc chắn là loại bộ trang phục. Bí tịch hay chân giải cũng không có tác dụng

lớn với mình lúc này.

"Có chắc không?"

"Chắc chắn!" Vừa dứt lời, cái rương dài biến mất, một đôi găng tay trong

suốt hiện ra trước mặt Tinh Ảnh.

Tiểu Thiên Sứ thì thầm: "Thiên Tằm thủ sáo, chế tác từ tơ tằm thượng đẳng,

trải qua chín mươi chín ngày tám mươi mốt đêm rèn luyện. Thủy hỏa bất xâm,

đao thương bất nhập, có thể bắt lấy mọi thần binh lợi khí. Tính chất: cực phẩm.

Công kích: cao cấp."

Lần này hệ thống không lừa bịp, dù sao cũng đang phát sóng trực tiếp,

không thể để lòng người giá lạnh, mặc dù phần lớn vẫn cầu nguyện phần

thưởng chỉ được rác rưởi.

Cặp găng tay này quả thực là cực phẩm. Vũ khí thì chú trọng sắc bén, tay

không thì quý tính chất. Găng tay đối đầu với môn phái tay không có thể kém

hiệu quả, nhưng nếu chống lại các loại binh khí ngoại môn như kiếm, đao,

thương thì tuyệt đối là khắc tinh.

Tinh Ảnh nhận phần thưởng rồi đứng một bên, trong lòng hân hoan phấn

khởi.

Tiểu Thiên Sứ lại cầm ống loa hô to: "Bây giờ mời hạng nhì trong đại hội,

Hoa Sơn phái Kiếm Cầm nữ hiệp lên đài."

"Kiếm Cầm nữ hiệp, có lời nào muốn nói với bằng hữu người xem không?"

Kiếm Cầm nhận lấy loa, lặng thinh giây lát rồi nói: "Lần này ta chưa thể

giành được hạng nhất, quả thật là vì bản thân cố gắng chưa đủ. Đứng trước ống

kính, ta thề: Kiếm Cầm nhất định sẽ tiếp tục nỗ lực, tranh thủ ở đại hội võ lâm

lần sau giành được ngôi đầu! Cuối cùng, ta còn có một yêu cầu: Có thể mời

Thanh Mai Chử Trà ra đây cho ta cắn một cái được không?"

Tiểu Thiên Sứ nhận lại loa nói: "Chúng ta không ủng hộ bạo lực." Nói xong,

lại lấy ra ba cái hộp kia: "Khỏi cần ta nói nhiều, trang bị, vũ khí và sách."

"Sách!" Kiếm Cầm khẳng định, cô thực sự cần nội công và khinh công.

"Có chắc không?"

"Chắc chắn."

Hộp nhỏ biến mất, một quyển sách hiện lên giữa không trung. Tiểu Thiên

Sứ đọc lên: "Hữu Tự Thiên Thư, ngẫu nhiên nâng cao một môn võ lên một cảnh

giới. Chú ý: Phải học tập tại chỗ."

Kiếm Cầm nghe xong rùng mình, cảnh giới tất nhiên là tốt. Nhưng vạn nhất

nâng nội công hay khinh công yếu kém của mình thì cảnh giới cao cũng vô

dụng. Chỉ mong nâng Độc Cô Cửu Kiếm lên, như vậy mình dù không phải vô

địch thiên hạ nhưng ít nhất cũng hiếm có đối thủ. Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán

Kiếm Cầm...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play