Trong lòng Pháo Thiên Minh có dự cảm chẳng lành, đồng thời người xem

trong thiên hạ lại có dự cảm tốt lành. Cách đó mười mét, trên khuôn mặt Long

A đang giằng co với Pháo Thiên Minh vẫn mỉm cười, đó là nụ cười của kẻ

chiến thắng. Mọi người đều biết Long A vứt bỏ khoái kiếm mà lấy ra túi vải

nhỏ chắc chắn không đơn giản. Kẻ mạnh thường có thói xem khinh kẻ yếu và

trực tiếp tiêu diệt. Còn kẻ yếu ư? Hắn sẽ phân tích điểm yếu của địch thủ, rồi

tìm cách đối phó.

Long A đã giao đấu với Tiểu Nhị trong vài khắc mà chẳng lấy ra túi vải nhỏ,

vấn đề chắc chắn nằm ở đó. Trong giang hồ có rất nhiều vũ khí quý hiếm dùng

một lần, chẳng hạn như Bạo Vũ châm của Pháo Thiên Minh, kim châm của

Thiên Hậu, Khổng Tước linh của Lãnh Nhược Tuyết... Có thể nói trong giang

hồ tồn tại các loại vũ khí cho phép thư sinh hạ gục cao thủ. Còn chiếc túi vải

nhỏ này, mọi người đều cho rằng cũng thuộc loại vũ khí bí truyền như vậy.

Túi vải: Một túi nhỏ bằng vải dệt thô, chứa được một cân rưỡi gạo...

Một nam nhân: "Vợ ơi, Long A có tỷ lệ cược gấp ba lần, chúng ta có nên đặt

cược không?"

Nữ nhân nào đó: "Thôi, Thanh Mai Chử Trà lừa lọc lắm."

"Vậy đặt cho Thanh Mai Chử Trà?"

"Thôi, tỷ lệ cược quá thấp, vợ thấy lần này hắn chín phần mười hắn sẽ thất

bại."

"Vậy đặt cho Long A?"

"Không được, không thể xem thường nhân phẩm của tên gian ác kia."

Trận đấu số tiền cược thấp kỷ lục trong lịch sử, Pháo Thiên Minh và Long A

vẫn đang giằng co với nhau. Pháo Thiên Minh nhìn vào mắt đối phương, cố

gắng thắng mà không cần chiến đấu, ánh mắt sắc bén đến thế... Nếu ánh mắt

cũng có thể giết người, chắc chắn Long A kia sẽ yêu Pháo Thiên Minh mất.

Nhưng sự thật chứng minh hắn không hề yêu Pháo Thiên Minh, nên chuyện ánh

mắt có thể giết người hoàn toàn là bịa đặt. Lúc này Long A đang chờ đợi, chờ

Pháo Thiên Minh ra tay trước, khoảng cách mười mấy mét chỉ cần rút ngắn còn

mười mét là hắn sẽ thắng nửa ván cược.

Hai người ta nhìn nhau đắm đuối hơn mười phút. Tinh thần của cả hai vẫn ở

trạng thái cao độ như trước. Đột nhiên, Pháo Thiên Minh giả bộ hoảng sợ, chỉ

tay về phía sau Long A: "A..."

"A!" Long A do đang căng thẳng đối đầu nên mức đồ đề phòng với mẹo lừa

gạt đơn giản nhất đã giảm xuống mức thấp nhất, theo thói quen phát ra tiếng hô

theo Pháo Thiên Minh rồi quay đầu nhìn lại.

Khi Long A quay đầu lại, khán giả nhìn thấy Pháo Thiên Minh đã biến

thành một bóng mờ đê tiện. Long A mất không quá một giây để tỉnh táo trở lại,

nhưng trong nháy mắt ấy... Pháo Thiên Minh đã bung hết nội lực lao tới trước

mặt Long A, Huyễn Ảnh kiếm xuyên thủng trái tim hắn. Long A chết mà mắt

vẫn mở trừng trừng, ngón tay chỉ vào Pháo Thiên Minh đang cười khúc khích

mà rủa: "Con mẹ nó, đối đầu với một diễn viên quần chúng như ta mà ngươi giở

trò lừa gạt?"

Từ xưa tới nay, những nhân vật lịch sử có thực lực mạnh mẽ chưa bao giờ đi

lừa đảo phe yếu... Ví dụ như chỉ có câu dối ỷ mạnh hiếp yếu, chứ không bao giờ

thấy ỷ mạnh lừa yếu. Không ai ngờ nổi người chơi thân thủ đệ nhất võ lâm, lại

dùng thủ đoạn đê tiện như vậy đối với một kẻ không thể trụ trong tay mình quá

năm chiêu. Quả thực là thắng mà nhục nhã, thua mà oanh liệt.

Rõ ràng, khán giả cũng rất bất bình, ai cũng hy vọng sẽ có một hiệp sĩ diệt

ma, nhưng hiệp sĩ lại chết một cách oan uổng, thậm chí chưa kịp lôi vũ khí bí

mật ra đã ngủm củ tỏi. Mọi người bàn tán sôi nổi, đoán xem rốt cuộc trong túi

vải của Long A ẩn giấu bí mật gì?

Tiểu Thiên Sứ kéo Pháo Thiên Minh lại bắt đầu phỏng vấn: "Thanh Mai

Chử Trà, ngươi dùng thủ đoạn như vậy để đánh bại một người võ công cỏi hơn

ngươi nhiều, có cảm thấy hổ thẹn không?"

Pháo Thiên Minh đáp: "Hổ thẹn? Không! Ta rất tự hào. Bởi vì..." rồi chỉ vào

đầu mình nói: "... ta thông minh."

Tiểu Thiên Sứ hỏi tiếp: "Nhưng ta nghe nói có tới chín phần mười khán giả

lên án hành động của ngươi, ngươi nghĩ sao về việc này?"

Pháo Thiên Minh nói: "Chân lý chỉ nằm trong tay số ít người. Năm xưa có

ai đó bị giáo hội thiêu chết, nhưng ai biết được hắn đang kiên trì với chân lý?"

Tiểu Thiên Sứ hỏi: "Ý ngươi là ngươi cho rằng hành động của mình là chính

nghĩa?"

"Đương nhiên! Ta biết đại bộ phận nhân dân hiện thời chưa hiểu được tâm

tư của ta. Nhưng một ngàn năm sau, khi mọi người hồi tưởng lại đều sẽ cảm

nhận: Anh hùng! Nên có hành động như ta!"

Tiểu Thiên Sứ xoay đầu về phía ống kính nói: "Chân lý đã chỉ rõ: Người

không biết xấu hổ là vô địch. Bây giờ chúng ta mời nhóm tuyển thủ tiếp theo:

đại sư huynh phái Võ Đang - Tinh Ảnh, cùng đệ nhất cao thủ Hoa Sơn - Kiếm

Cầm, xin các vị bày tỏ ý kiến về vấn đề nêu trên."

Tinh Ảnh xuất hiện trên đỉnh núi, quay mặt về phía ống kính ho một tiếng

rồi nói: "Cá nhân ta cho rằng, nếu đơn thuần là quan điểm cá nhân, không đại

diện cho Võ Đang. Vậy chỉ có một chữ là: Tốt!" Vỗ tay.

"Vậy nếu đại diện cho Võ Đang thì sao?"

Tinh Ảnh im lặng một lúc rồi gầm lên: "Ngươi thèm đòn à? Cứ ép ta vào

đường cùng!"

Kiếm Cầm đối diện với ống kính nhăn nhó nói: "Ta cảm thấy được! Người

thắng vĩnh viễn đại diện cho chính nghĩa."

"Ý của ngươi là hoàn toàn tán thành hành động của Thanh Mai Chử Trà?"

"Ta còn chưa nói hết lời. Phía thất bại cũng đáng được cảm thông."

"Ngươi đang nói nhảm!"

"Chính ngươi hỏi nhảm trước!"

"Kiếm Cầm vs Tinh Ảnh." Tiểu Thiên Sứ hô bắt đầu, Kiếm Cầm lôi bao hạt

dưa ra ăn, Tinh Ảnh thì dạo bước quan sát thời gian. Đám khán giả hiểu rõ hành

động của hai người, chỉ trừ Long A tức giận gào lên: "Các ngươi đều ám hại

ta!" Mười vị trí đầu được thưởng quà tặng thần bí cao cấp, nhưng ba vị trí đầu là

quà tặng thần bí thần cấp. Thí dụ, huy chương đồng của người tham gia

Olympic là giấy chứng nhận danh dự. Còn vị trí thứ tư, ngoài người mẹ còn nhớ

vinh quang của con, cơ bản là không ai biết đến.

"Đã đến giờ!" Tinh Ảnh nhắc nhở một tiếng. Hắn với Kiếm Cầm coi như

khá quen thuộc, nên hỏi thẳng: "Bắt đầu chưa?"

Kiếm Cầm ném vỏ hạt dưa sang một bên, quyết đoán nói: "Bắt đầu đi!"

Hai người giao chiến sôi nổi, Cửu Kiếm coi trọng quan sát đối thủ, dự đoán

trước động tác. Thái Cực chú trọng phòng thủ chờ đợi, rồi phản công sau. Kiếm

Cầm chờ Tinh Ảnh lộ sơ hở, Tinh Ảnh cũng chờ Kiếm Cầm ra chiêu.

Pháo Thiên Minh xem rồi cảm thán: "Võ công của hai người, nếu tách riêng

ra đều là tinh hoa. Kết hợp lại con mẹ nó nhàm chán!"

"Ngươi ra tay trước đi, bất kể thế nào cũng được." Kiếm Cầm rất bất mãn

với Tinh Ảnh. yếu quyết Cửu Kiếm chú trọng quan sát đối thủ, một chút động

tĩnh là biết ngay chiêu thức tấn công. Nhưng Tinh Ảnh không hề nhúc nhích,

chỉ có thể dùng Tổng Quyết thức mới có thể xuất chiêu, tuy nhiên đó là chiêu

thức tự tổn hại bản thân.

"Ngươi động thủ trước đã, ta sẽ lập tức đáp trả." Thái Cực chú trọng quan

sát sơ hở của đối phương, rồi tấn công vào điểm yếu nhất.

Cuối cùng, Kiếm Cầm vẫn là người có cách. Kiếm vung lên, viên đá nhỏ

dưới đất bắn tới Tinh Ảnh. Tinh Ảnh xoay tròn viên đá, tăng thêm nội lực đẩy

ngược trở lại. Kiếm Cầm lại dùng chiêu Phá Tiễn đánh bay viên đá. Thấy có sơ

hở, Tinh Ảnh áp sát vào, Kiếm Cầm lui dần, vừa phòng thủ vừa sử dụng Phá

Chưởng thức.

Tinh Ảnh liên tục thay đổi tư thế, luôn sẵn sàng ứng chiến. Tay phải như lơ

đãng quấn quanh mũi kiếm của Kiếm Cầm, trong khi mũi kiếm luôn chĩa thẳng

vào lòng bàn tay của Tinh Ảnh. Tinh Ảnh tiến lên, Kiếm Cầm lùi lại, nhưng lùi

theo vòng tròn chứ không thẳng tắp, phòng hờ xảy ra tình huống nguy hiểm.

Tinh Ảnh thắng ở nội lực, Kiếm Cầm thắng ở Bích Huyết Đan Thanh. Hai

người nhìn trước ngó sau, võ công lại biến ảo vô tận, kết hợp với dáng vẻ bên

thì tiêu sái bên thì mỹ miều, tạo nên một cuộc chiến vô cùng đẹp mắt. Đám

khán giả cảm thấy bỏ tiền ra xem cuối cùng cũng đáng, được thưởng thức một

trận đấu công bằng và hấp dẫn.

Võ công của hai người đều là thành tựu cao nhất trong môn phái của mình.

Hơn nữa, cảnh giới giống nhau, khi động thủ cũng giống như Độc Cô Cầu Bại

giao đấu với Trương Tam Phong.

"Tổ sư gia, ngài thấy sẽ ra sao?" Pháo Thiên Minh tiến lại gần Trương Tam

Phong hỏi. Nếu không chơi trò ám hại đối thủ, y không thể nhìn ra thắng bại.

"Khó nói." Không ngờ Trương Tam Phong cũng không thể nhìn ra: "Hai

người dường không ai làm gì được đối phương, nhưng trong tình thế bế tắc này,

chỉ cần ai lộ ra sơ hở, cái mạng của người đó khó giữ được. Nếu thực sự phải

đưa ra nhận định, ta cảm thấy tiểu cô nương kia sẽ thắng, bởi vì đặc điểm của

nữ tính quyết định cô nàng này kiên nhẫn và bền bỉ hơn đại sư huynh của

ngươi."

Quả nhiên sau nửa giờ giao đấu, rõ ràng Tinh Ảnh có phần mệt mỏi, giống

như một cỗ máy, chỉ theo đúng chiêu thức của mình. Trái lại, Kiếm Cầm lại

mừng thầm, bất thình lình mũi kiếm rung động, cả mười thành nội lực dồn hết

vào đó, nhờ vào lưỡi kiếm sắc bén, xuyên thấu qua tầng tầng vòng tròn Âm

Dương, nhắm thẳng đến cổ họng Tinh Ảnh. Tinh Ảnh kinh hoàng, hơi luống

cuống, vội cúi đầu xuống tránh né, động tác hoàn toàn biến dạng.

"Tổng Quyết thức." Kiếm Cầm hét lớn một tiếng, Bích Huyết Đan Thanh

đột ngột đâm xuống một mét, nhắm thẳng vào ngực Tinh Ảnh.

Tinh Ảnh biến thành ánh sáng trắng, Kiếm Cầm cười hí hửng làm động tác

chiến thắng về phía hướng về phía Võ Đang.

Tiểu Thiên Sứ lập tức tuyên bố Kiếm Cầm giành chiến thắng, rồi lợi dụng

cơ hội phỏng vấn Kiếm Cầm để lừa tiền phát sóng.

"Ngươi tự tin được mấy phần?" Cho dù thua cuộc nhưng Tinh Ảnh không hề

buồn bã. Bây giờ hắn chỉ quan tâm đến đại diện của Võ Đang - Pháo Thiên

Minh.

"Mười phần!" Pháo Thiên Minh đáp.

"Mười phần? Có phải nhiều quá không?" Tinh Ảnh rất lo lắng về tư tưởng

coi thường đối thủ của Pháo Thiên Minh, chắc chắn Kiếm Cầm sẽ dùng mưu kế

gì đó với Pháo Thiên Minh. Mà trên người Pháo Thiên Minh không còn đạo cụ

vật dư thừa nào."Có thể cô ấy sẽ bẫy ngươi đấy!"

"Không phải có thể, mà là chắc chắn." Pháo Thiên Minh cười khà khà:

"Nhưng không sao, cô ấy không bẫy được ta đâu."

"Sao lại khẳng định như vậy?"

"Tất nhiên rồi, muốn giở trò tất phải có vài yếu tố then chốt: Thứ nhất, trên

người có vật gì đó kỳ lạ, không hợp với lẽ thường. Ta tin rằng Kiếm Cầm chỉ

mang theo một gói bột vôi, dù sao cũng phải có thuốc men. Đừng nhìn bao bột

vôi này, thực ra rất quan trọng. Ta và cô ấy đều là người dùng kiếm, nếu dùng

thủ đoạn ấy, ta không phòng bị, cơ bản đã coi như thua cuộc. Nhưng cô lại dùng

nó để giao chiến với Ly Biệt câu, điều này chứng tỏ cô ấy thực sự không còn

thủ đoạn nào khác. Điểm thứ hai: Đó là lợi dụng tâm lý con người, như phản xạ

có điều kiện, như van xin che nhưng giấu đao, hoặc nói gì đó khiến người ta

phân tâm vân vân. Đối phó với chuyện này..." Pháo Thiên Minh xé một mảnh

áo nói: "Ta có thể miễn dịch."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play