Sau yến hội, Tuyên Minh Châu không xuất hiện nữa.
Cái gọi là tình cảm hay danh tiếng, suy cho cùng cũng chỉ là lớp phấn son nàng cẩn thận tô vẽ suốt bao năm, như hoa trong gương, trăng đáy nước. Giờ đây sống chết chưa rõ, mọi thứ giả dối cũng tan theo mây khói, kể cả vinh quang nàng từng gánh lấy cũng vậy.
Lúc hoàng hôn, yến tiệc tan. Mai Hạc Đình quay lại, nhưng cửa tẩm điện khắc hoa của trưởng công chúa đã đóng chặt, không để hắn bước vào.
Mai Hạc Đình đứng trước cửa một lúc rồi xoay người đi về thư phòng.
Khương Cẩn là tâm phúc thân tín của Mai Hạc Đình ,thấy vậy trong lòng sốt ruột: Công chúa không mở cửa, mà lang quân ngài cũng không chịu lên gõ cửa, nói đôi câu dịu dàng sao?
Hắn do dự mở miệng:
“Ban ngày trưởng công chúa điện hạ truyền gọi thái y, chắc là có chút không khoẻ. Lang quân, sao ngài không cúi đầu một chút, mang theo lễ vật đã chuẩn bị sẵn…”
Chưa kịp nói hết, Mai Hạc Đình đã lạnh nhạt đáp:
“Bệnh vặt lặt vặt thôi, xưa nay nàng không phải vẫn tận lực truyền đến tai ta sao? Hôm nay yên tĩnh như vậy, chắc cũng không có gì nghiêm trọng. Cứ để nàng yên tĩnh đi.”
Bên trong, Tuyên Minh Châu lặng lẽ ngồi trước gương bảo phượng.
Hương mật lò hương đã đổi thành mùi thơm dịu nhẹ của hoa sen. Hoằng Nhi và Trừng Nhi giúp công chúa tháo bỏ những trâm ngọc châu báu trên tóc, mái tóc đen dài rũ xuống, xõa rối nhẹ nhàng bên gò má trắng mịn.
Hai cung nữ cố gắng giữ vẻ bình tĩnh khi thu dọn tráp hộp, nhưng tâm trạng rối bời không che giấu nổi.
Bởi vì lời của Dương thái y, các nàng đều tận tai nghe thấy.
Từ lâu đã thân cận hầu hạ trưởng công chúa, hai người có tình cảm sâu đậm, không tài nào tin nổi điện hạ tuổi mới ngoài ba mươi mà lại mắc phải căn bệnh ấy. Trong lòng chua xót khôn nguôi, nhưng không dám thể hiện ra ngoài.
Tuyên Minh Châu thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của hai nha đầu trong gương, cố gắng nhếch môi cười, làm ra vẻ trách móc:
“Các ngươi nên mạnh mẽ lên một chút, đừng để ta cười chê, bộ dáng này là thấy ta sắp…”
Nghĩ tới bà vú còn ở đây, sợ lão nhân nghe thấy mấy chữ kiêng kỵ, nàng vội dừng lại, lén lút nhìn Thôi ma ma một cái như xin lỗi.
Nữ tử tắm gội xong, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống hai bên má trắng như tuyết, đen càng thêm đen, trắng lại thêm trắng, sạch sẽ không vướng bụi trần.
Chỉ có ở giữa trán, một nốt chu sa hiện rõ không còn được hoa điền che lại, càng làm tôn thêm vẻ diễm lệ rực rỡ.
Thôi ma ma bất giác rùng mình, trong lòng lạnh buốt.
Bà bắt gặp ánh mắt của trưởng công chúa.
Năm đó, khi Thái Hoàng Thái Hậu bệnh nặng, Thái Y Thự bó tay, nói là bệnh không thuốc cứu. Trưởng công chúa khi nghe vậy liền giận dữ, sai cấm quân phá cửa Thái Y Thự, tuyên bố nếu không trị được mẫu hậu, tất cả thái y phải chôn cùng.
Mùa đông năm ấy khắc nghiệt vô cùng, Thôi ma ma đi theo tiểu điện hạ vái lạy hết tất cả chùa chiền lớn nhỏ trong kinh thành.
Bà từng tận mắt chứng kiến tiểu điện hạ vốn không tin Phật, tay ôm chuỗi bồ đề, ngày ngày ba quỳ chín lạy. Trán và đầu gối sưng tấy, chân đông lạnh đến cứng đờ, nhưng vẫn kiên cường thành kính cầu xin một điều kỳ diệu.
Bà cũng từng thức trắng đêm, cùng tiểu điện hạ hầu hạ bên giường Thái Hoàng Thái Hậu, nhìn tiểu điện hạ cố gắng cười nói:
“Đào ngoài cung lại nở rồi, mẫu hậu phải mau khỏe lại, để đi xem cùng nữ nhi.”
Thế mà người vẫn không thể giữ được.
Sau tang lễ, tiểu điện hạ luôn mang chuỗi hạt ấy bên người.
Từng tụng kinh vạn lần, từng thắp đèn vạn ngọn, nhưng thiếu nữ ngày ấy đã đoạn tuyệt với Phật pháp.
Giờ khắc này, ánh mắt công chúa không khác gì ngày rời khỏi hoàng lăng năm đó.
Như tro tàn tắt lửa, không còn chút thần sắc.
Năm xưa, nàng vì mẫu hậu khóc khô đôi mắt thu thủy. Hôm nay biết bản thân chẳng còn sống được bao lâu, lại không rơi nổi một giọt nước mắt.
Thôi ma ma nhớ tới câu nói trong sách: “Tổn thương nhất là tâm đã chết”
Bà hít sâu một hơi, vờ như không thấy, cúi đầu vuốt ve mái tóc mát lạnh của công chúa, dịu dàng chải lại.
Không còn mở miệng khuyên nàng nên nói thật bệnh tình với phò mã nữa.
Một tay nuôi lớn tiểu thư, làm sao bà không hiểu tâm tư của nàng?
Với tình cảm giữa công chúa và phò mã bao năm qua, nếu nói ra bệnh tình, chẳng qua cũng chỉ là dùng cái chết sắp đến này để cầu xin hắn nhiều thêm chút dịu dàng và quan tâm mà thôi.
Cớ gì nữ nhân cả đời đều phải sống vì nam nhân?
Huống chi tiểu điện hạ của bà sinh ra đã kiêu hãnh, sao có thể chịu đựng ánh mắt thương hại của người khác dành cho mình?
Giá cắm nến bằng vàng chín chi rơi xuống đất, ánh nến lung linh chiếu sáng cả căn phòng tĩnh mịch. Trong ánh sáng mờ mờ, Tuyên Minh Châu vừa được Thôi ma ma chải đầu, lòng lại nghĩ đến Bảo nha đầu, liền hỏi:
“Bên từ đường thế nào rồi?”
Thôi ma ma cung kính đáp:
“Hồi bẩm điện hạ, vừa nãy Nghênh Tiêu từ từ đường trở về, nói tiểu tiểu thư nghiêm túc giơ ba ngón tay thề, rằng nếu tối nay chép không xong, thì cả đời cũng không bước ra khỏi từ đường nửa bước. Bảo ngủ lại luôn bên đó.”
Hoằng Nhi cố tình nói giọng nhẹ nhàng hơn:
“Tất nhiên tiểu thư không quên mang theo hai vị tiểu công tử đi tiếp khách, giờ một người thì mài mực quạt gió đuổi muỗi, một người thì đang kể truyện giang hồ ly kỳ giải khuây cho tiểu thư nghe đấy ạ.”
Tuyên Minh Châu nghe xong mới khẽ nở nụ cười.
“Nó tình nguyện ở bên đó thì cứ để vậy đi. Nhớ dặn chuẩn bị bữa khuya cho tử tế, đừng để mấy đứa nhỏ đói bụng.”
“Dạ vâng.”
Rèm buông, đèn tắt. Cả đêm không lời.
Ban đầu, Tuyên Minh Châu nghĩ khoảng khắc cô đơn nằm gối lạnh chăn đơn sẽ là gian nan nhất.
Dù Mai Hạc Đình tính tình lạnh lùng, nhưng người hắn lúc nào cũng ấm áp như lò sưởi. Nàng đã quen mỗi đêm chui vào lòng hắn, ôm lấy vòng eo hẹp của phu quân, yên tâm mà ngủ. Chỉ cần khép mắt, lòng liền an định.
Sợ nhất là những đêm Đại Lý Tự có vụ án phải xử gấp, Mai Hạc Đình không thể về, nàng chỉ có một mình trong căn phòng trống, trải qua cảm giác “gối ngọc giường lạnh, nửa đêm thấu xương”.
Thế nhưng đêm nay, lòng đã lạnh rồi, mới phát hiện ra:
Một mình, thật ra cũng không có gì quá khó vượt qua.
Cũng chẳng đến nỗi tệ.
Một đêm, không mộng.
~~~~
Trời sáng, ánh nắng ban mai xuyên qua song cửa chiếu rọi vào trong phòng. Nghe thấy công chúa điện hạ đã thức giấc, tám thị nữ nối nhau vào hầu hạ rửa mặt thay y phục.
Khi Trừng Nhi vắt khăn mặt, theo thói quen định báo một câu: phò mã gia đã rời phủ từ trước khi trời sáng, đi đến nha môn xử lý công vụ, nhưng lời vừa thốt khỏi miệng, đã bị Hoằng Nhi dùng khuỷu tay nhẹ nhàng huých một cái ngăn lại.
Tuyên Minh Châu thu hết động tác nhỏ của các nàng vào mắt, khẽ cười tự giễu:
“Tật xấu này nên sửa rồi. Sau này nếu ta không hỏi, thì những chuyện liên quan đến hắn cũng đừng nhắc nữa.”
Trừng Nhi có chút do dự, muốn nói gì lại thôi.
Tuyên Minh Châu hỏi:
“Còn chuyện gì sao?”
Trừng Nhi ngập ngừng, rồi đáp:
“Sáng sớm khi phường thị mới vừa mở cửa, Hoàng công công từ nội đình tới truyền khẩu dụ của bệ hạ. Nói rằng: Trưởng công chúa điện hạ tổ chức yến tiệc sinh thần quá phô trương, xa hoa lãng phí, đi ngược với tổ huấn. Trách nhiệm không thể trốn tránh, yêu cầu đóng cửa ăn năn, tự suy xét để làm gương.”
Với một đạo khẩu dụ, lời lẽ như vậy đã được lựa chọn rất cẩn trọng, ý chỉ nghiêm khắc rõ ràng.
Tuyên Minh Châu khẽ cong môi cười:
“Chất nhi ngoan của ta, cuối cùng cũng bỏ được mà xé rách mặt với bổn cung rồi sao?”
Đương kim thiên tử, mới hai mươi tuổi, đăng cơ ba năm, vậy mà trong ba năm ấy chưa từng một lần gọi nàng Chiêu Nhạc trưởng công chúa là “hoàng cô mẫu”.
Hoằng Nhi khẽ giọng khuyên nhủ:
“Điện hạ, người đừng nói như vậy… Dù sao cũng là huyết mạch thân thích, bệ hạ nghe được chỉ e đau lòng buồn rầu.”
Tuyên Minh Châu hờ hững đáp:
“Ta thì lại mong hắn từ sớm đã không nhận ta là cô cô.”
Trên người nàng khoác một chiếc đơn bào tuyết thanh thêu loan nhẹ rộng, đứng trước gương chỉnh lại chân mày. Đối với khẩu dụ của Hoàng thượng, nàng chẳng để tâm.
Nàng quay đầu lại hỏi:
“Bổn cung hôm nay trang điểm thế nào?”
Hoằng Nhi và Trừng Nhi mắt sáng rỡ, gật đầu như chim mổ thóc.
Trưởng công chúa giữa mày sinh ra một nốt chu sa đỏ rực, vốn là nét đẹp diễm lệ trời ban. Chỉ bởi một câu “quá mị hoặc, loè loẹt” của phò mã mà bao năm qua nàng dùng mi châu che đi, không dám lộ ra.
Thù hận, có lẽ không cần giấu. Chi bằng từ đầu đến cuối cứ để nét kiều mị ấy hiển hiện, không cần che đậy.
Trừng Nhi chẳng hiểu gì những đạo lý cao siêu của phò mã gia. Nàng chỉ nghĩ, một người như trưởng công chúa cao quý lộng lẫy lẽ ra phải được đẹp một cách quang minh chính đại, cần gì phải giấu đi dung nhan trời cho?
Sau bữa sáng, trong phòng vang lên tiếng chân chạy “đành đạch đành đạch”, một tiểu cô nương búi tóc tròn trịa, mặc váy lụa tầng tầng lớp lớp, từ ngoài lao vào.
Vừa nhìn thấy mẫu thân trang điểm xong, nàng lập tức sững người:
“Mẫu thân hôm nay đẹp quá chừng! Tuy hôm qua cũng rất đẹp, nhưng hôm nay đẹp đến mức con cảm thấy xấu hổ luôn! Nghĩ đến ngày mai gặp lại mẫu thân, chắc con sẽ bị đẹp đến ngất xỉu bảy lần đó!”
Giọng nãi nãi của bé trong trẻo, vang lên một cái, liền khiến bầu không khí u ám trong phòng sáng bừng như được ánh mặt trời chiếu rọi.
Hoằng Nhi và Trừng Nhi mỉm cười cúi chào, rồi mang sang một khay đầy các món điểm tâm và đồ ngọt, đặc biệt có cả hạt dẻ cười mà công chúa bảo bối thích ăn nhất.
Nhưng nhớ đến tình trạng bệnh của công chúa, lại nhìn tiểu tiểu thư ngoan ngoãn lanh lợi, hai người kiềm chế xúc động trong lòng, lặng lẽ lui ra đứng ở chạn bếp bên ngoài.
Thôi ma ma khẽ giọng bẩm:
“Điện hạ, đại công tử và nhị công tử sợ muộn giờ vào Quốc Tử Giám học, nên không tiến vào thỉnh an.”
Tuyên Minh Châu nghe vậy, ánh mắt khẽ lay động, chỉ đáp nhàn nhạt: “Ta biết rồi.” Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng ôm lấy tiểu cô nương đang ngồi trên đùi, hít hương sữa thơm ngọt dịu của con.
“Nói xem, con có trách cha con phạt con chép sách không?”
Mai Bảo Nha ngồi rung đùi đắc ý, còn rất kiêu ngạo nói:
“Con quen rồi! Dù sao thì phòng xép ở từ đường, giường nhỏ đều là đo theo người con làm ra, còn có Đại huynh và Nhị huynh đi theo con canh giấc ngủ nữa!”
Nói đến đây, nàng lại nhíu mày, mười ngón tay trắng nhỏ đan lấy nhau, lầu bầu như tự nói với mình:
“Con vấy mực lên người ta, cái đó sai là con chịu. Nhưng con hỏi cha, cái dì kia bịa chuyện trước mà nói xấu người khác, thì sao lại không bị phạt? Cha nói… ừm…, nói một đống lời, nghe cũng có vẻ có lý. Nhưng mà Bảo Nha không thích! Hừ hừ, lần sau con còn chọc tức nàng! Chọc xong rồi lại chép sách!”
Đứa nhỏ này từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, tai nghe mắt thấy, chuyện gì qua rồi là không quên quả nhiên giống hệt tính khí của phụ thân nó.
Tuyên Minh Châu ôm tiểu đoàn tử đang như cục kẹo mạch nha xoay tới xoay lui trong lòng, khẽ xoa đầu nàng.
“Hắn có phải nói Thành Ngọc sai trước, Bảo Nha sai sau, nàng sai lớn, con sai nhỏ. Nhưng lỗi của nàng không có ai chứng minh, còn con nghịch ngợm thì mọi người đều thấy. Trong tình huống thế này, chỉ có thể giữ cho lòng mình trong sạch, không hổ thẹn, làm rõ bản thân trước đã, rồi mới có thể chỉ ra cái sai của người khác.”
Mai Bảo Nha nghe rất chăm chú, vỗ tay reo lên:
“Đúng rồi! Mẫu thân cũng thật hiểu cha!”
Nhưng nói là vậy, nàng vẫn không vui cảm thấy trong lòng không thoải mái chút nào.
Tuyên Minh Châu cũng vậy.
Công bằng, quy củ, đúng mực đó là đạo lý của Mai Hạc Đình sau năm mười bảy tuổi.
Tùy hứng, ngang ngược, không sợ trời đất mới là đạo lý của nàng trước năm mười tám tuổi.
Không có đạo lý nào mà lại để đạo lý của người khác đè lên trái tim mình, để con gái ruột thịt mình đau lòng chịu thiệt như thế thì cần đạo lý làm gì?
Nàng nhớ năm đó lúc sinh Bảo Nha, khoảnh khắc lâm bồn máu chảy như suối, cho dù đứng giữa lằn ranh sống chết, nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ đứa nhỏ này. Một khắc cũng không.
Mà khi đó Mai Hạc Đình đang bận phá án bên ngoài, căn bản không hay biết nàng đang giãy giụa trong cơn sinh tử, cũng chẳng thể nghe được tiếng nàng gào thét khản cả giọng vì đau đớn và vì sợ hãi.
Giờ Tý đêm ấy, hắn vội vã trở về trong bộ dáng chật vật, nhìn đứa trẻ gầy gò mới sinh còn đang quấn trong tã, chỉ trầm mặc thật lâu.
Cuối cùng chỉ nói với nàng một câu: “Xin lỗi.”
Lúc ấy, Tuyên Minh Châu đang yếu ớt nằm trên giường, toàn thân đau nhức không còn chỗ nào lành lặn. Nhưng khi bắt gặp đôi mắt hắn đỏ hoe đầy áy náy kia, nàng không trách, chỉ thấy xót xa.
Trong suốt thời gian ở cữ ấy, Mai Hạc Đình chưa từng dang tay ôm con lấy một lần, cũng chưa từng chạm vào thân thể nàng lấy một cái vuốt ve.
Tuyên Minh Châu cúi đầu, nhẹ giọng thì thầm:
“Bảo Nha, mẫu thân của con… thật ra trước đây rất ngốc.”
“Ư?” Mai Bảo Nha thấy đỉnh đầu có chút lành lạnh, vừa định quay đầu, đã bị một bàn tay dịu dàng ấn lại.
Nàng xoay xoay đôi mắt đen láy linh động, rồi chỉ vào cái trán tròn vo của mình mà cao giọng nói:
“Cái đầu dưa thông minh này của con, rõ ràng là kế thừa từ mẫu thân đó chứ! mẫu thân mà ngốc, vậy con chẳng phải sẽ giống cha, tiêu chuẩn quy quy củ củ như cha sao? Ối chao, như thế thì mệt, mệt lắm, mệt thiệt là mệt to!”
Tuyên Minh Châu nghẹn ngào bật cười, trong khoảnh khắc ấy ánh mắt nàng ôn nhu cực độ, cũng tiêu sái cực độ.
Phải rồi, nàng còn có tiểu Bảo Nha. Có con ở bên, cho dù mây mù phủ lối, cũng vẫn có thể ngẩng đầu mà cười.
~~~~
Đêm ấy, Tuyên Minh Châu mộng thấy một giấc mộng xưa.
Trong mộng là thiếu nữ mười tám tuổi, vận một chiếc váy lựu đỏ rực rỡ, tựa như đốm lửa lấp lánh nơi bờ hồ ngự. Nàng đứng dưới tán liễu mềm, tay cầm cành non khẽ khàng vung vẩy, đáy mắt ngóng trông về phía khúc kiều xa xa.
Nàng đang đợi người.
Là lần đầu tiên sau Quỳnh Lâm Yến, bọn họ mới có thể đơn độc gặp nhau.
Rất lạ kỳ, Tuyên Minh Châu biết rõ bản thân đang nằm mơ, vậy mà giấc mộng ấy lại chân thực đến mức khiến người ta hoài nghi đời thực. Nàng cảm nhận rõ từng sợi hồi hộp trong tim thiếu nữ, từng đợt ngượng ngùng lan khắp da thịt, thậm chí còn ngửi được hương cỏ cây thoảng trên cành liễu trong tay.
Từ xa, một bóng người dần hiện rõ giữa ánh nắng chiều dịu nhẹ.
Một thân cẩm y phong tư ngời ngời, mang theo khí chất như trăng thanh gió mát. Cũng là một thân sương khâm tuyết cốt, vẻ ngoài nhã nhặn nhưng xa cách.
Mười bảy tuổi Mai Hạc Đình đứng đó, lưng thẳng như trúc non vừa vươn dậy sau cơn mưa, mày kiếm nhập tấn, mắt sáng như khe tuyền dưới núi, tuấn tú đến mức khiến lòng người lạc nhịp.
Tuyên Minh Châu trong mộng, lại biết rõ hắn sắp sửa thốt ra lời gì, lời như dao lạnh, cứa vào tim người.
Chỉ hai câu:
“Thần tự nhận không thích hợp với trưởng công chúa điện hạ.”
“Thần sợ phụ lòng thịnh tình của điện hạ.”
Nếu coi đó là một lời thề, thì quả thực sau này, Mai phò mã đã giữ lời… quá mức tốt.
Nhưng dù là mộng, Tuyên Minh Châu trong mộng cũng không để hắn nói nốt. Ngay khoảnh khắc hắn hé môi, nàng bỗng bước tới, ngẩng đầu, đặt một nụ hôn lên môi thiếu niên.
Thiếu niên ngơ ngác đứng yên tại chỗ, như chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Còn nàng, chẳng đợi hắn kịp tránh, bèn khẽ nghiến răng, để lại dấu răng nhỏ nơi môi , như một kiểu giận dỗi, cũng là tuyên cáo ngông cuồng.
Rồi nàng đẩy hắn ra, dứt khoát, không chút lưu luyến.
Dưới nắng hè rực rỡ, đôi lúm đồng tiền hiện lên giữa gương mặt cười ngạo nghễ:
“Mai Hạc Đình, ta không cần ngươi nữa.”