Mai Hạc Đình trong tay nâng cành bạch mai dùng đai ngọc đổi về, đột nhiên chỉ thấy buồn cười.
Tuyên Minh Châu cao cao ngồi trên lưng ngựa, dáng người thướt tha như một nhành măng non mới chồi từ đất, nhẹ nghiêng, nhẹ đung đưa, một thân khí chất thanh tân tựa tơ liễu đầu xuân. Nàng cười rạng rỡ, chẳng buồn ngó tới hắn, lại vui vẻ đem cành đào ngàn dặm Tiểu Hoài mang về, cắm vào yên ngựa khắc hoa tỉ mỉ, điểm tô sắc thắm, tựa hồ rất ưng ý.
Từ đầu tới cuối, nàng chưa từng liếc mắt về phía hắn một lần.
Mà những người bằng hữu phía sau trưởng công chúa, lúc này ánh mắt lại ngập ngừng phức tạp. Có người như đang nghi hoặc, không phải ai cũng tán thưởng Mai phò mã văn nhã tiêu sái, tài cao học rộng sao? Vì sao đến nỗi ngay cả việc thê tử thích hoa gì cũng chẳng hay biết?
Lại có kẻ không hài lòng, cảm thấy người này cùng lão đại nhà mình chẳng xứng đôi, không xứng tâm, phân cao thấp là điều tất nhiên. Chỉ là trong lòng vẫn bất bình, cảm thấy trưởng công chúa nhẫn nhịn đã lâu.
Mai Hạc Đình từ nhỏ là thiên chi kiêu tử, ở Giang Nam cũng là trăng sao vây quanh mà lớn lên, chưa từng chịu qua ánh nhìn ngờ vực, càng chưa từng bị người ta lạnh nhạt như hôm nay.
Năm đó sau khi nhận thánh chỉ tứ hôn, ngoài Ngôn Hoài tới cửa một trận dằn mặt, không ai dám hỏi nhiều. Ai cũng nghĩ Tuyên Minh Châu có thân phận tôn quý, người ái mộ không ít, tất phải có người bạn, kẻ tri kỷ đến trước dò xét một phen, thế nhưng bọn họ đều bị chắn ở ngoài cửa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT