Một tuần sau, tại trường Trung học số 6 thành phố Thương Nam.

“Này, cậu xem, người kia có phải học sinh trường mình không? Sao mắt lại bịt một lớp vải thế kia?”

“Mặc đồng phục trường mình thì chắc là học sinh trường mình rồi.”

“Trong tay cậu ấy còn cầm gậy dò đường, xem ra là người khiếm thị.”

“Lạ thật, sao trước đây chưa thấy bao giờ nhỉ?”

“Chắc là học sinh khối 10 mới vào năm nay?”

“Đừng nói nữa, mắt quấn mấy vòng vải đen trông cũng đẹp trai đấy chứ.”

“Nhưng mà người mù thì đi học kiểu gì? Trường mình hình như đâu có lớp chuyên biệt nào đâu nhỉ?”

“Không biết nữa.”

“...”

Đúng như dự đoán, Lâm Thất Dạ vừa bước qua cổng trường đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Tuy nhiên Lâm Thất Dạ đã quá quen với cảnh tượng này rồi. Cậu làm lơ tất cả mọi người, đi qua đại lộ lá phong của trường, hướng về phía toà nhà dạy học.

Nói ra thì, trước khi đến đây, Lâm Thất Dạ đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối mặt với những chuyệ đau đầu. Dù sao thì theo mô-típ của nhiều bộ truyện sảng văn ngốc nghếch, trong tình huống này kiểu gì cũng sẽ có mấy tên ngốc tự cho mình là “trùm trường” nhảy ra châm chọc khiêu khích để tạo tiền đề cho màn ra oai vả mặt của cậu sau này…

Thế nhưng, những kẻ gây sự như trong tưởng tượng đã không xuất hiện. Ngược lại, có không ít học sinh chủ động tiến đến hỏi cậu có cần giúp đỡ không.

Điều này khiến trong lòng Lâm Thất Dạ không hiểu sao có chút hụt hẫng.

Nhưng nghĩ lại cũng phải, tất cả đều là học sinh thời hiện đại đã trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, làm gì có nhiều kẻ rảnh rỗi đi gây sự như vậy? Hơn nữa, dù có những nhóm nhỏ, thì bây giờ người ta cũng chuộng cái gọi là “nghĩa khí giang hồ”. Bình thường giúp anh em giải quyết chuyện, thể hiện chút bản lĩnh thì còn được, chứ nếu thật sự đi bắt nạt một người khuyết tật thì ngày hôm sau sẽ bị miệng lưỡi thiên hạ dìm cho chết chìm, thân bại danh liệt ngay.

Lâm Thất Dạ men theo cầu thang đi lên, rất nhanh đã tìm thấy lớp học của mình, lớp 11-2. Cậu đã học xong lớp 10 ở trường đặc biệt, bây giờ chuyển trường thì được xem như học sinh chuyển lớp.

Theo phần lớn các tác phẩm phim ảnh và tiểu thuyết, học sinh chuyển lớp thường là những người cô độc, bị cô lập và bi thảm. Dù sao thì sau một năm lớp 10, các nhóm bạn thân đều đã hình thành, nếu bản thân không chủ động thì rất khó để thực sự hòa nhập vào lớp.

Lâm Thất Dạ biết rất rõ, mình không phải kiểu người chủ động.

Thậm chí, kể cả cậu có học cùng họ từ năm lớp 10, với cái tính cách xa cách của mình thì rất có thể đến bây giờ cậu vẫn chỉ có một mình.

Nhưng một mình cũng chẳng có gì không tốt, ít nhất thì bản thân Lâm Thất Dạ rất tận hưởng cảm giác này. Không ai làm phiền, tĩnh tâm tu dưỡng, chuyên tâm vào việc học…

Nếu thật sự bắt cậu phải đi kết thân với người khác, ngược lại cậu sẽ không biết phải làm sao.

Đứng trước cửa lớp, Lâm Thất Dạ hít một hơi thật sâu, ổn định lại tinh thần rồi bước vào.

Ngay khoảnh khắc Lâm Thất Dạ bước vào lớp, âm thanh ồn ào lập tức tắt ngấm, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh…

Một giây, hai giây, ba giây…

Ngay lúc Lâm Thất Dạ đang chuẩn bị nói điều gì đó, cả lớp học bỗng trở nên ồn ào!

“Cậu là bạn học Lâm Thất Dạ đúng không? Chỗ ngồi của cậu đã chuẩn bị xong rồi, ở đằng kia .”

“Bạn học Lâm Thất Dạ, cậu có phải không nhìn thấy không? Để mình dắt cậu qua đó.”

“Bạn học, cậu đi chậm một chút, lối đi có hơi nhiều đồ…” “Này, cặp của ai mau cất vào đi!”

“...”

Chưa đợi Lâm Thất Dạ phản ứng đã có mấy bạn học bước tới, cẩn thận dìu cậu về chỗ ngồi. Còn có một bạn nam cao lớn trực tiếp nhận lấy cặp sách của Lâm Thất Dạ, vác lên vai mình.

Dưới sự vây quanh của đám đông, Lâm Thất Dạ “bình an” đi tới chỗ ngồi.

Lâm Thất Dạ: …?

Sao lại không giống với kịch bản lắm vậy?

“Bạn học Lâm Thất Dạ, mình là lớp trưởng của lớp này, Tưởng Thiến, có chuyện gì cứ tìm mình nhé.” Một cô bạn buộc tóc đuôi ngựa vỗ ngực nói.

“Mình tên Lý Nghị Phi, lúc nào đi ăn cơm thì gọi mình một tiếng, mình dắt cậu đi.” Cậu bạn đã xách cặp giúp cậu cười nói.

“Còn có mình, mình tên Uông Thiệu...”

“...”

Rất nhiều người vây quanh cậu, nhiệt tình chào hỏi.

Trong một khoảng thời gian ngắn, Lâm Thất Dạ có chút ngơ ngác.

Thật sự, điều này khác xa so với những gì cậu tưởng tượng.

“Các cậu quen tôi sao” Vẻ mặt Lâm Thất Dạ có chút kỳ lạ.

“Cô chủ nhiệm đã nói với bọn mình về cậu rồi.” Lớp trưởng Tưởng Thiến trả lời: “Nhưng mà, người để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho bọn mình vẫn là dì của cậu. Hôm đó, dì ấy đã mang cả một giỏ trứng gà đến đây, đưa cho từng người trong lớp, nhờ chúng mình chiếu cố cậu nhiều hơn…”

Trong đầu Lâm Thất Dạ như có một tia sét đánh ngang, cả người sững sờ tại chỗ.

Những lời tiếp theo của các bạn học, cậu đã không còn nghe lọt nữa. Cậu chỉ ngơ ngẩn nhìn phòng học này, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh người phụ nữ trung niên với tấm lưng còng, xách theo một giỏ trứng gà vừa luộc xong, tha thiết nhờ vả các bạn học.

“Các cháu ơi, làm ơn nhé, thằng cháu ngoại của dì mắt nó không được tốt lắm, tính tình lại trầm, các cháu chiếu cố nó một chút nhé…”

“Cô bé xinh gái quá, cháu ngoại của dì trông cũng sáng sủa lắm, hai đứa sẽ hợp nhau lắm đấy…”

“Thằng bé Thất Dạ nhà dì ấy à, nó chỉ là ngoài lạnh trong nóng thôi, chỉ cần thân với nó rồi, các cháu nhất định sẽ chơi với nhau rất vui…”

“...”

Dải lụa đen không biết từ lúc nào đã hơi ẩm ướt.

“Dì...” cậu lẩm bẩm.

Ngay lúc mọi người đang ríu rít trò chuyện, một cô giáo kẹp sách vở đi  vào. Thấy Lâm Thất Dạ ngồi ở hàng đầu, cô liền bước tới an ủi vài câu, sau đó giới thiệu qua về cậu với cả lớp rồi bắt đầu bài giảng.

“Cả lớp mở sách trang 91, hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu về lịch sử cận đại và tình thế khó khăn của Đại Hạ...”

Dường như vì có thêm Lâm Thất Dạ, hôm nay cô giáo đã bỏ qua phần đọc sách giáo khoa mà đi thẳng vào nội dung bài học.

“Một trăm năm trước, trên Trái Đất vẫn còn hơn hai trăm quốc gia, phân bố ở bảy châu lục và bốn đại dương, với phong tục văn hóa khác nhau. Dù ở thời đại khoa học kỹ thuật chưa phát triển, chúng ta vẫn có thể đi thuyền đến các quốc gia khác nhau, cảm nhận sự giao thoa văn hóa…”

“Thế nhưng, vào ngày 9 tháng 3 năm đó, một màn sương mù bí ẩn đột nhiên xuất hiện từ hư không ở Nam Cực, sau đó lan rộng với tốc độ kinh người, chỉ trong vòng 24 giờ ngắn ngủi đã nuốt chửng gần 98% diện tích Trái Đất.”

“Những tòa nhà cao tầng do con người xây dựng, những khu rừng nguyên sinh tồn tại từ ngàn xưa, những đại dương sâu không thấy đáy… tất cả đều bị sương mù bao phủ. Vô số quốc gia chìm trong màn sương, hoàn toàn mất tin tức.”

“Tuy nhiên, khi màn sương mù không tưởng này sắp sửa xâm nhập vào lãnh thổ Đại Hạ thì… nó đã dừng lại.”

“Không ai biết nguyên nhân, nhưng nó cứ dừng lại một cách kỳ lạ như vậy.”

“Trong suốt một thế kỷ, vô số lý thuyết và phỏng đoán đã được đưa ra. Có người nói màn sương này thực chất là một loại sinh vật, sau khi nuốt chửng 98% Trái Đất thì vừa đủ no nên đã dừng lại gần Đại Hạ; có người nói là do vị trí địa lý của Đại Hạ có từ trường đặc biệt, cản trở sự lan rộng của sương mù; còn có người nói đây là nhờ nền tảng 5000 năm văn hiến của Đại Hạ đã phát huy tác dụng, che chở cho mảnh đất này…”

“Thành phần của loại sương mù này hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của con người. Bất kể là ánh sáng, âm thanh, sóng điện từ, hay các phương tiện dò xét khác, đều không thể xuyên qua nó. Không ai biết đằng sau màn sương đó, những quốc gia đã bị nuốt chửng từ trăm năm trước liệu có còn tồn tại hay không…”

“Theo các chuyên gia phỏng đoán, xác suất họ còn sống trong sương mù là cực kỳ thấp, bởi vì loại sương mù này dù hít vào phổi hay tiếp xúc với da… đều sẽ dẫn đến cái chết!”

“Trong một trăm năm qua, nước ta đã cử vô số đội thăm dò được trang bị tận răng tiến vào sương mù, nhưng không một ai quay trở về.”

“Năm mươi năm trước, vệ tinh đầu tiên của nước ta phóng thành công. Từ những hình ảnh truyền về từ vũ trụ, có thể thấy toàn bộ Trái Đất đã biến thành một màu xám trắng, chỉ còn lại Đại Hạ là một mảnh đất tinh khôi.”

“Đại Hạ hiện tại, giống như một hòn đảo cô độc trên hành tinh này, và chúng ta… có lẽ là những người sống sót cuối cùng trên hành tinh này.”

“Chính vì vậy, ngày mà sương mù xuất hiện, tức ngày 9 tháng 3 hàng năm, được gọi là ‘Ngày Sống Sót.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play