Tháng Tám, nắng hè chói chang.
Tí tách tí tách ——!
Tiếng ve kêu inh ỏi xen lẫn với từng đợt còi xe chói tai vang vọng khắp con phố tấp nập người qua lại. Ánh mặt trời nóng rực nung chảy mặt đường nhựa màu xám nâu, hơi nóng bốc lên khiến cả con phố như đang vặn vẹo.
Dưới vài bóng cây ven đường, mấy thanh niên đang tụ tập, miệng phì phèo điếu thuốc chờ đèn đỏ.
Đột nhiên, một người trong số đó đang nhả khói thuốc dường như phát hiện ra điều gì, khẽ “hử” một tiếng, ánh mắt dừng lại ở một góc đường.
“A Nặc, mày xem gì thế?” người bạn bên cạnh hắn hỏi.
Chàng trai tên A Nặc ngơ ngác nhìn góc đường, một lúc sau mới lên tiếng: “Mày nói xem... người mù qua đường kiểu gì?”
Người bạn ngẩn ra, ngập ngừng một lát rồi chậm rãi đáp: “Thì... thường thì người mù ra ngoài sẽ có người đi cùng, hoặc có chó dẫn đường. Nếu ở mấy thành phố hiện đại hơn thì còn có tín hiệu âm thanh ở đèn giao thông. Cùng lắm thì có thể dựa vào âm thanh và gậy dò đường để lần mò qua thôi?”
A Nặc lắc đầu: “Thế nếu vừa không có người đi cùng, không chó dẫn đường, không có âm thanh báo hiệu, mà gậy dò đường lại còn dùng để xách can dầu ăn thì sao?”
“...Mày thấy mày hài hước lắm à?”
Người bạn đảo mắt, nhìn theo hướng A Nặc, rồi cả người cũng sững sờ tại chỗ.
Ở góc đường đối diện, một thiếu niên mặc áo thun đen đang đứng đó. Hai mắt cậu bị quấn mấy vòng lụa đen dày cộp, che kín hoàn toàn ánh sáng.
Tay trái cậu xách một túi hàng giá rẻ đầy ắp rau củ, tay phải vác cây gậy dò đường trên vai như một chiếc đòn gánh. Ở đầu kia của cây gậy, một can dầu ăn lớn vàng óng đang lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Dải lụa đen quấn mắt, gậy dò đường vác vai, tay trái xách rau, tay phải gánh dầu...
Hình ảnh khó tin này lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh.
“Này, nhìn kìa, người kia lạ quá.”
“Mắt quấn vải thế kia thì thấy đường kiểu gì?”
“Không thấy cây gậy dò đường trong tay cậu ta à, người ta vốn là người mù mà?”
“Thời đại nào rồi, người mù giờ toàn đeo kính râm thôi, ai lại quấn vải quanh mắt giữa trời nóng thế này, không sợ bị khó chịu à?”
“Đúng đó, mà mày có thấy người mù nào không dùng gậy dò đường để đi mà lại dùng để gánh đồ không?”
“Giới trẻ bây giờ đúng là biết cách chơi trội.”
“...”
Tiếng ve kêu ngày hè cũng không át được những lời xì xào của người qua đường. Họ tò mò đánh giá thiếu niên, nhỏ giọng bàn tán xem cậu mù thật hay giả, đồng thời có chút mong chờ nhìn vào cột đèn đỏ đang nhấp nháy.
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh cậu thiếu niên.
“Anh ơi, để em đỡ anh qua đường nhé?”
Đó là một cô bé mặc đồng phục học sinh, khoảng mười hai mười ba tuổi, trên má lấm tấm vài giọt mồ hôi. Đôi mắt to đen láy của cô bé đang lo lắng nhìn thiếu niên, ánh mắt trong veo và đơn thuần.
Thiếu niên hơi sững lại, nghiêng đầu về phía cô bé, khóe miệng nở một nụ cười.
“Ừ.”
Cậu treo túi rau lên tay phải, dùng tay trái quệt mồ hôi vào vạt áo rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cô bé.
Tách ——!
Đèn xanh bật sáng.
Thiếu niên cất bước, cùng cô bé đi sang bên kia đường.
Cô bé rất căng thẳng, vừa đi vừa nhìn trước ngó sau để ý xe cộ, bước chân vừa cẩn thận vừa rụt rè.
Còn về thiếu niên kia... cậu đi rất vững.
Trong mắt mọi người, cảnh tượng này không giống một cô bé tốt bụng dắt người mù qua đường, mà càng giống một người anh trai đang dắt em gái nhỏ đi qua đường hơn.
Con đường không rộng, chỉ mất khoảng mười mấy giây hai người đã sang đến bên kia. Thiếu niên nói lời cảm ơn với cô bé rồi không quay đầu lại, rẽ vào một con hẻm vắng.
“Cậu ta không mù.” A Nặc thấy cảnh này, quả quyết nói: “Chắc chắn cậu ta nhìn thấy được.”
Một thanh niên khác sau lưng A Nặc chống cằm, ra vẻ tư lự, rồi như nghĩ ra điều gì đó, bừng tỉnh nói:
“Tao hiểu rồi, anh ta đang cosplay LeeSin!”
Bốp ——!
Một bàn tay to vỗ thẳng vào gáy cậu ta, A Nặc gắt gỏng: “Thằng ngu, suốt ngày chỉ biết chơi game. Ai lại rảnh rỗi ra giữa đường cosplay Lee Sin? Không muốn sống nữa à?”
Dừng lại hai giây, A Nặc lẩm bẩm bổ sung: “Với lại... dải băng bịt mắt của Lee Sin màu đỏ mà, cosplay thế này cũng đâu có giống.”
“A Nặc, mày còn nói tao...”
“Câm mồm.”
“Ờ.”
Ngay lúc hai người đang cãi cọ, người thanh niên nãy giờ vẫn im lặng chợt nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang xa dần của thiếu niên, mày khẽ nhíu lại.
“Sao thế?” A Nặc để ý thấy ánh mắt của cậu ta.
“Tao biết cậu ấy.”
“Biết á?”
“Ừ,” người thanh niên gật đầu. “Hồi em họ tôi còn học tiểu học, nghe nói trường nó có một học sinh gặp tai nạn, mắt có vấn đề nên phải dùng lụa đen quấn lại. Nghe nói còn có vấn đề về tâm thần nữa...”
“Vấn đề tâm thần?” A Nặc ngớ người, cẩn thận nhớ lại tình huống vừa rồi. “Tao thấy có vẻ bình thường mà.”
“Đó là chuyện của mười năm trước rồi, có lẽ người ta đã khỏi rồi cũng nên. Nhưng hồi đó chuyện này hình như ầm ĩ lắm, vài ngày sau học sinh đó thôi học, nghe bảo chuyển đến trường đặc biệt dành cho người khiếm thị.”
Đúng lúc này, một người khác tò mò chen vào: “Nói đi, rốt cuộc là tai nạn gì? Vậy mà có thể khiến một người vừa mù vừa bị tâm thần, không lẽ bị ma ám à?”
“Không biết.” Cậu ta dừng lại một chút, “Nhưng... nghe nói là chuyện còn kỳ lạ hơn thế nữa.”
“Đúng là một người đáng thương.” A Nặc thở dài, “Cậu ấy tên gì?”
“Hình như là, Lâm... Lâm... Lâm Thất Dạ?”
...
Trong ánh nắng chiều tà, Lâm Thất Dạ đẩy cửa ra.
Gần như ngay lập tức, hương thức ăn từ trong phòng đã xộc vào mũi cậu. Cậu hít hà, nuốt nước bọt rồi xách đồ vào trong.
Két ——!
Cánh cửa cũ kỹ phát ra tiếng kêu chói tai, át cả tiếng xào nấu từ bếp vọng ra. Một người phụ nữ trung niên đẩy cửa bếp ra, thấy Lâm Thất Dạ xách túi lớn túi nhỏ thì kêu lên một tiếng rồi vội vàng bước tới.
“Tiểu Thất, sao con lại xách nhiều đồ về một lúc thế này?” Người phụ nữ chùi hai tay vào tạp dề, vội vàng đỡ lấy đồ giúp Lâm Thất Dạ, cằn nhằn.
“Cả một can dầu to thế này? Con lại tiêu tiền trợ cấp của chính phủ lung tung phải không?”
“Dì, tiền trợ cấp tàn tật chính phủ cho là để sinh hoạt, con dùng mua dầu là đúng mục đích mà.” Lâm Thất Dạ cười nói.
“Nói bậy, tiền đó là để dành cho con vào đại học, sao có thể tiêu linh tinh được. Dì nói cho con biết, tiền dì đi làm đủ nuôi ba chúng ta rồi, con đừng có tiêu tiền của mình.”
Dì dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa thùng dầu, vẻ mặt có chút xót xa, lẩm bẩm: “Thùng dầu to thế này, lại còn là hàng có thương hiệu... chắc tốn không ít tiền đâu nhỉ?”
Không đợi Lâm Thất Dạ nói gì, dì đột nhiên phản ứng lại.
“Không đúng... nhiều đồ thế này, làm sao con mang về được?”
“À, trên đường con gặp được mấy người tốt bụng, họ giúp con mang về.” Lâm Thất Dạ bình tĩnh nói.
“Tốt, tốt quá, xem ra ngoài xã hội vẫn còn nhiều người tốt... Con đã cảm ơn người ta đàng hoàng chưa?”
“Cảm ơn rồi ạ.” Lâm Thất Dạ chuyển chủ đề: “Dì, A Tấn đâu rồi?”
“Nó đang làm bài tập ngoài ban công... À phải rồi, hôm nay bác sĩ ở bệnh viện tâm thần đến tái khám định kỳ, đang nghỉ trong phòng con đấy. Con vào cho bác sĩ khám đi, dì nấu cơm xong sẽ gọi.”
Bước chân Lâm Thất Dạ khựng lại một chút, cậu “à” một tiếng rồi quay người đi về phía phòng ngủ.
...
“Chào cậu, tôi là bác sĩ ở bệnh viện tâm thần Dương Quang, tôi họ Lý.”
Thấy Lâm Thất Dạ đẩy cửa vào, người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong phòng ngủ liền đứng dậy, ôn hòa nói. Anh ta đeo một cặp kính gọng đen to bản, trông rất lịch sự.
Lâm Thất Dạ có chút ngạc nhiên, nhướng mày: “Trước đây không phải toàn là bác sĩ Hàn đến sao?”
“Bác sĩ Hàn năm ngoái đã được thăng chức phó viện trưởng rồi.” Bác sĩ Lý cười, trong mắt ánh lên chút hâm mộ.
Lâm Thất Dạ khẽ gật đầu, ồ một tiếng.
Cũng phải, bác sĩ Hàn đã có tuổi, y thuật lại cao siêu, lên chức phó viện trưởng cũng không có ngoài ý muốn. Việc đổi một bác sĩ trẻ hơn đến tái khám định kỳ cho mình cũng là điều hiển nhiên.
Thấy Lâm Thất Dạ ngồi xuống, bác sĩ Lý hắng giọng, lấy từ trong túi ra một tập hồ sơ bệnh án.
“Xin lỗi nhé, vì tôi cũng mới đến nên chưa rõ tình hình của cậu lắm. Tôi xem qua một chút nhé.” Bác sĩ Lý áy náy nói.
Lâm Thất Dạ gật đầu.
“Họ tên là... Lâm Thất Dạ?”
“Vâng.”
“Năm nay 17 tuổi.”
“Vâng.”
“Ừm... bệnh án ghi là, cậu bị mù hai mắt từ mười năm trước, đồng thời vì một vài vấn đề mà được đưa đến bệnh viện của chúng tôi?”
“Vâng.”
Bác sĩ Lý trầm ngâm một lát: “Có phải cậu đã đổi tên không?”
“...Không có, tại sao anh lại hỏi vậy?” Lâm Thất Dạ ngẩn người.
Bác sĩ Lý có chút ngại ngùng gãi đầu: “Khụ khụ... xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi.”
Anh ta đưa tay, chỉ vào tuổi tác trên bệnh án, rồi lại chỉ vào ba chữ “mười năm trước”: “Cậu xem, cậu bị mù mười năm trước, lúc đó cậu vừa tròn bảy tuổi. Tên của cậu lại vừa hay là Lâm Thất Dạ, nên tôi tưởng là cậu đổi tên sau khi bị mù...”
Lâm Thất Dạ im lặng hồi lâu, lắc đầu nói: “Không... tôi chưa từng đổi tên. Trước khi tôi sinh ra, bố mẹ tôi đã đặt cho tôi cái tên Lâm Thất Dạ rồi.”
“Vậy thì đúng là rất... khụ khụ,” bác sĩ Lý nói được nửa chừng thì nhận ra có chút bất lịch sự, vội ngậm miệng lại.
“Rất trùng hợp.” Lâm Thất Dạ nhàn nhạt nói: “Đúng là rất trùng hợp.”
Bác sĩ Lý có hơi xấu hổ, nhưng anh nhanh chóng chuyển chủ đề: “Ừm... trong bệnh án hình như không ghi lại chi tiết về tai nạn đã dẫn đến việc cậu bị mù và rối loạn tâm thần. Nếu tiện, cậu có thể kể cho tôi nghe được không?”
Lâm Thất Dạ chưa kịp lên tiếng, bác sĩ Lý đã vội bổ sung: “Không phải tôi cố ý tọc mạch đâu, chỉ là hiểu rõ bệnh nhân hơn thì mới có thể điều trị cho họ tốt hơn. Đương nhiên, nếu cậu không muốn nói thì tôi cũng không ép.”
Lâm Thất Dạ lặng lẽ ngồi đó, dưới dải lụa đen, đôi mắt kia dường như đang nhìn thẳng vào bác sĩ Lý.
Một lúc lâu sau, cậu chậm rãi lên tiếng:
“Cũng không có gì không thể nói... Chỉ là, chưa chắc anh sẽ tin, thậm chí anh còn có thể sẽ bắt tôi trở lại bệnh viện tâm thần.”
“Không không không, đừng coi mối quan hệ của chúng ta là bác sĩ và bệnh nhân. Đây chỉ là cuộc trò chuyện bình thường giữa bạn bè thôi, sẽ không đến mức đó đâu.” Bác sĩ Lý nửa đùa nửa thật: “Kể cả cậu có nói với tôi là cậu bị Thái Thượng Lão Quân lôi vào lò luyện đan thì tôi cũng sẽ tin.”
Lâm Thất Dạ im lặng một lát, khẽ gật đầu.
“Lúc nhỏ, tôi thích thiên văn.”
“Ừ, rồi sao nữa?”
“Tối hôm đó, tôi nằm trên mái nhà ở quê xem trăng.”
“Cậu thấy gì? Thỏ trên cung trăng à?” Bác sĩ Lý cười nói.
Lâm Thất Dạ lắc đầu. Câu nói tiếp theo của cậu khiến nụ cười của bác sĩ Lý đông cứng trên mặt.
“Không, tôi đã thấy một Thiên sứ.” Lâm Thất Dạ nghiêm túc nói, hai tay còn khoa chân múa tay trước mặt.
“Một Seraphim với sáu đôi cánh trắng muốt, toàn thân bao phủ trong ánh sáng vàng kim.”
*Seraphim: hay Thiên sứ rực lửa – Luyến Thần là một cấp bậc thiên sứ rất cao trong hệ thống thiên sứ học của Do Thái giáo, Thiên Chúa giáo và Hồi giáo.