Sau khi cho Nyx uống thuốc xong, Lâm Thất Dạ rời khỏi tâm trí và dần chìm vào giấc ngủ.
Lần này, cậu không còn mơ thấy giấc mơ gõ cửa khiến người ta mệt mỏi nữa. Kể từ khi Bệnh viện tâm thần Chư Thần kết hợp với cậu, dường như cậu đã hoàn toàn thoát khỏi sự ràng buộc của giấc mơ đó, có được một giấc ngủ thật sự.
Cậu có một giấc mơ đẹp. Cậu mơ thấy mình đỗ đại học, sự nghiệp thành công, đưa dì và Dương Tấn đến ở trong một căn nhà lớn. Cậu mơ thấy cả nhà cuối cùng cũng có thể đi du lịch, đi ngắm những ngọn núi, những dòng sông mà trước đây chỉ thấy qua TV…
Vì trước đây cơ thể cậu khuyết tật, cộng thêm chi phí trong nhà vốn đã eo hẹp, không có tiền dư dả nên suốt mười bảy năm qua, Lâm Thất Dạ đừng nói là đi du lịch, ngay cả thành phố Thương Nam cũng chưa từng ra khỏi.
Từ tận đáy lòng, cậu vẫn rất khao khát được khám phá thế giới bên ngoài.
Khi chuông báo thức vang lên, Lâm Thất Dạ mới lưu luyến rời khỏi giường, thay quần áo chuẩn bị đến trường.
Cậu vừa đẩy cửa ra thì đã thấy dì đang vội vàng đi giày ở cửa, chuẩn bị ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play