Căn phòng chìm vào sự im lặng ngắn ngủi.

Vài giây sau, bác sĩ Lý mới hoàn hồn: “Seraphim?”

“Đúng vậy.”

“Thần đang làm gì?”

“Không làm gì cả, chỉ như một bức tượng điêu khắc bằng vàng, ngồi giữa một miệng hố khổng lồ trên Mặt Trăng, ngẩng đầu nhìn về Trái Đất, như thể đang... canh gác?”

Bác sĩ Lý xoa xoa khóe mắt, có phần bất đắc dĩ lên tiếng: “Thất Dạ này, cậu có biết Mặt Trăng cách Trái Đất bao xa không?”

“Gần 40 vạn kilômét.” Lâm Thất Dạ bình thản đáp.

“Gần 40 vạn kilômét,” bác sĩ Lý lặp lại. “Kể cả dùng kính thiên văn hiện đại nhất cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy bề mặt của Mặt Trăng. Vậy mà năm cậu bảy tuổi, chỉ nằm trên mái nhà ở quê mà lại có thể dùng mắt thường thấy được Thiên sứ trên đó sao?”

“Không phải tôi thấy thần,” Lâm Thất Dạ khẽ đáp, “mà là thần đã thấy tôi. Tôi chỉ vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt như bị thần kéo xuyên qua không gian để đối diện với ngài.”

“Nói như vậy, là thần ép buộc cậu?”

“Coi là vậy đi, nếu không sao tôi thấy được bề mặt Mặt Trăng? Tôi lại chẳng có thiên lý nhãn.”

“Nhưng nếu trên Mặt Trăng thật sự có một vị Thiên sứ, tại sao bao nhiêu năm nay nhân loại không hề phát hiện ra?”

“Không biết.” Lâm Thất Dạ lắc đầu: “Có lẽ vị Thiên sứ đó không muốn bị quan sát thấy, huống chi... con người thật sự hiểu rõ về Mặt Trăng sao?”

Lâm Thất Dạ nói rất thành khẩn, thành khẩn đến mức bác sĩ Lý chỉ muốn lập tức gọi điện cho xe tới đưa cậu về lại bệnh viện tâm thần.

Dù sao bác sĩ Lý cũng là một chuyên gia trị liệu tâm thần, anh đã gặp qua đủ loại bệnh nhân. Trong sự nghiệp của mình, anh đã tổng kết ra một quy luật: những người nói năng vớ vẩn một cách cực kỳ nghiêm túc, nghe qua lại còn có vẻ rất có lý, thì bệnh lại càng không hề nhẹ.

“Vậy mắt của cậu thì sao? Tại sao lại ra nông nỗi này?”

Lâm Thất Dạ đưa tay, nhẹ nhàng lướt trên dải lụa đen bịt mắt, giọng nói không chút cảm xúc: “Ngày đó, khoảnh khắc tôi và thần nhìn nhau, sau đó... tôi liền bị mù.”

Bác sĩ Lý há miệng thở dốc, cúi đầu nhìn vào bệnh án trong tay rồi chìm vào im lặng.

Ở mục nguyên nhân bị mù, chỉ vỏn vẹn bốn chữ.

—— Nguyên nhân không rõ.

Cho nên... Năm đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì?

Chẳng lẽ đúng như lời Lâm Thất Dạ nói, cậu đã thấy Seraphim trên Mặt Trăng? Nếu không thì giải thích thế nào cho việc đột nhiên bị mù?

Ý nghĩ này chỉ lóe lên trong chốc lát rồi bị bác sĩ Lý dập tắt ngay.

Nguy hiểm thật, suýt nữa thì bị bệnh nhân tâm thần dắt mũi!

Anh gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của các bác sĩ mười năm trước khi nghe Lâm Thất Dạ lúc nhỏ nói ra những lời vừa rồi, chắc hẳn phải đặc sắc lắm.

Cũng khó trách cậu bé này bị bắt nhập viện. Nhìn từ góc độ nào, những gì cậu ta nói đều là lời của một bệnh nhân tâm thần.

Những người như vậy trong viện không thiếu: có người tự xưng là Tôn Ngộ Không chuyển thế rồi ngày nào cũng treo mình trên xà đơn ngẩn người; có người cho rằng mình là cây treo mũ áo nên cứ đứng bất động trong phòng suốt đêm; có người nhìn ai cũng tưởng là chồng mình, thỉnh thoảng lại lén lút véo mông người khác...

À, bệnh nhân cuối cùng là một ông chú trung niên 40 tuổi.

“Những gì cậu nói đều là chuyện quá khứ, vậy còn bây giờ thì sao? Cậu nghĩ thế nào về chuyện này?” Bác sĩ Lý điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục quy trình tái khám.

“Chỉ là vọng tưởng thôi.” Lâm Thất Dạ bình tĩnh đáp: “Hôm đó, tôi chỉ vô tình lăn từ trên mái nhà xuống, đầu đập xuống đất. Còn về đôi mắt, có lẽ là do một dây thần kinh nào đó bị tổn thương nên mới mù.”

Câu này cậu đã nói không biết bao nhiêu lần, thuần thục và bình tĩnh.

Bác sĩ Lý nhướng mày, viết gì đó vào bệnh án, sau đó lại trò chuyện với Lâm Thất Dạ về cuộc sống thường ngày. Khoảng hai mươi phút sau, anh nhìn đồng hồ rồi mỉm cười đứng dậy.

“Được rồi, buổi tái khám hôm nay đến đây thôi. Bệnh của cậu không còn vấn đề gì lớn nữa, hy vọng cậu có thể giữ vững tinh thần, sống thật tốt.” Bác sĩ Lý bắt tay Lâm Thất Dạ, động viên nói.

Lâm Thất Dạ cười cười, khẽ gật đầu.

“Ấy, bác sĩ Lý, ở lại ăn bữa cơm đã chứ.” Dì thấy bác sĩ Lý định về liền nhiệt tình giữ lại.

“Không được không được đâu , tôi còn phải đến khám cho bệnh nhân tiếp theo, không làm phiền nữa.”

Bác sĩ Lý lịch sự từ biệt người dì rồi đẩy cửa rời đi.

Ngay khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, nụ cười của Lâm Thất Dạ biến mất, như thể chưa từng tồn tại.

“Vọng tưởng... sao...” cậu lẩm bẩm.

“Anh ơi, ăn cơm thôi!” Cậu em họ Dương Tấn bưng đồ ăn từ bếp đi ra, gọi một tiếng.

Dương Tấn là con trai của dì, nhỏ hơn Lâm Thất Dạ bốn tuổi, vừa mới lên cấp hai. Từ khi cha mẹ Lâm Thất Dạ mất tích và cậu đến ở nhờ nhà dì, hai anh em đã cùng nhau lớn lên, tình cảm còn thân thiết hơn cả anh em ruột.

“Anh tới đây.” Lâm Thất Dạ đáp lời.

Lâm Thất Dạ vừa ngồi xuống bên bàn ăn chật hẹp, đột nhiên một luồng hơi ấm truyền đến từ bàn chân. Cậu ngẩn ra một chút, rồi khóe miệng khẽ nhếch lên.

Cậu em họ Dương Tấn liếc nhìn xuống gầm bàn, cười mắng:

“Mày hay lắm nhé tiểu Hắc. Ngày thường thì lười chảy thây, cứ đến bữa ăn là nhanh hơn ai hết.”

Một con chó nhỏ màu đen thò đầu ra từ gầm bàn, lưỡi thè ra ngoài, thở hổn hển để giải nhiệt. Nó rúc vào cạnh Lâm Thất Dạ, liếm liếm chân cậu, vẻ mặt đầy nịnh nọt.

Ba người, một con chó, đó là một gia đình.

Đơn sơ, vất vả, nhưng lại mạc danh làm người an tâm.

Mười năm nay vẫn vậy.

Lâm Thất Dạ xoa đầu nó, gắp một miếng thịt trong đĩa thịt ít ỏi bỏ vào bát của cậu em họ Dương Tấn.

“Gặm rồi đưa xương cho nó.”

Dương Tấn không từ chối, với tình nghĩa anh em của họ, nói nhiều lời khách sáo lại thành ra xa cách.

Điều cậu quan tâm là một chuyện khác.

“Anh, mắt của anh thật sự sắp khỏi rồi chứ?”

Lâm Thất Dạ khẽ cười: “Ừ, bây giờ đã nhìn thấy rồi, chỉ là chưa quen được với ánh sáng, tấm lụa đen này chắc phải đeo thêm mấy ngày nữa.”

“Mấy ngày cái gì mà mấy ngày! Tiểu Thất à, dì bảo này, đôi mắt quan trọng lắm đấy. Kể cả con có nhìn thấy rồi thì cũng đừng vội tháo tấm lụa đen ra, lỡ như... lỡ như lại bị ánh mặt trời sáng quá làm hỏng mắt thì tiếc lắm! Chúng ta cứ cẩn thận một chút, đeo thêm một thời gian nữa đi!” Dì vội vàng dặn dò.

“Con biết rồi, dì.”

“À đúng rồi anh, em có tiết kiệm được ít tiền mua cho anh một cặp kính râm ngầu lắm, lát nữa em đưa cho anh xem!” Dương Tấn như nhớ ra điều gì, hào hứng nói.

Lâm Thất Dạ cười lắc đầu: “A Tấn, kính râm tuy che được ánh sáng nhưng hiệu quả kém xa tấm lụa đen, bây giờ anh chưa đeo được đâu.”

“Vậy ạ...” Dương Tấn có chút thất vọng.

“Nhưng đợi khi nào mắt anh khỏi hẳn, anh sẽ đeo nó đi dạo phố mỗi ngày. Đến lúc đó anh cũng mua cho em một cặp, hai anh em mình cùng đeo.”

Nghe câu này, mắt Dương Tấn lại sáng lên, cậu gật đầu thật mạnh.

“À phải rồi Tiểu Thất, chuyện chuyển trường dì đã lo liệu xong cho con rồi. Đợi học kỳ này bắt đầu là con có thể từ trường đặc biệt chuyển sang trường cấp ba bình thường.” Dì như nhớ ra điều gì, lên tiếng: “Nhưng mà, con thật sự nghĩ kỹ chưa? Trường cấp ba bình thường không giống trường đặc biệt đâu, với tình hình của con, lỡ như...”

“Không có lỡ như đâu dì ạ.” Lâm Thất Dạ ngắt lời bà: “Mắt con đã khỏi rồi, hơn nữa muốn thi đỗ một trường đại học tốt, con bắt buộc phải đứng cùng vạch xuất phát với những người khác.”

“Đứa nhỏ này... Kể cả con không đỗ được đại học tốt cũng không sao, cùng lắm thì, dì vẫn luôn nuôi con!”

“Anh, em cũng có thể nuôi anh!”

Người Lâm Thất Dạ khẽ run lên. Không rõ đôi mắt dưới tấm lụa đen trông ra sao, chỉ thấy môi cậu mím lại rồi cong lên thành một nụ cười.

Cậu kiên định lắc đầu.

Không một lời nói, nhưng cả Dương Tấn và dì đều cảm nhận được quyết tâm của cậu.

Ngay cả chú chó Tiểu Hắc dưới chân cũng dụi dụi vào mắt cá chân Lâm Thất Dạ.

“—— Gâu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play