Cố Dịch hơi nhướn mày.

“Người phụ nữ đó bảo em đến đòi tiền à?” Anh ta không tin một cậu thiếu gia ăn không ngồi rồi lại tự nhiên ý thức được tầm quan trọng của tiền bạc.

Cố Lung khó chịu phản bác: “Không phải đâu! Là tại em thấy A Hoan vất vả quá, nên muốn giúp cô ấy kiếm chút tiền!”

Thấy chưa, cái gọi là không biết làm ăn, chẳng phải chính là như vậy sao.

Trong mắt Cố nhị thiếu, đưa tay xin tiền cũng đồng nghĩa với việc tự mình kiếm tiền.

Cố Dịch chỉ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không đổi: “Nói như vậy, người phụ nữ đó cũng được lắm đấy.”

“Anh hai! Em không cho phép anh nói cô ấy như vậy!” Cố Lung tức giận nhảy dựng lên.

“Ồ? Em cứ miệng năm miệng mười bênh vực cô ta như thế, em có từng nghĩ đến chuyện em đã có vị hôn thê chưa? Em có từng nghĩ đến cảm giác của Lam Tuyết không? Chúng ta lớn lên bên nhau, em làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, em có từng nghĩ mặt mũi của Lam Tuyết phải để ở đâu không?”

Giọng Cố Dịch hầu như không thay đổi, nhưng khi nhắc đến hai chữ Lam Tuyết, rõ ràng có xen lẫn tức giận.

“Vị hôn thê đâu phải em tự định! Từ nhỏ em đã không thích chơi với con gái rồi, người lớn lên cùng cô ấy đáng lẽ phải là anh mới đúng! Nếu cô ấy thật sự thấy mất mặt thì cứ hủy hôn với em đi!”

“Người em thích là Nam Hoan, em không bênh cô ấy thì bênh ai?”

“Thích một minh tinh rẻ tiền, em còn nói được à?” Cố Dịch cười nhạt.

“Anh hai, anh đừng có suốt ngày gọi cô ấy là minh tinh rẻ tiền! Thích ai, chẳng lẽ phải quan tâm đến thân phận sao?”

“Đương nhiên.” Cố Dịch lạnh lùng nói.

Môn đăng hộ đối vốn dĩ là lẽ đương nhiên.

“Vậy nếu sau này anh thích một minh tinh rẻ tiền thì sao? Nếu anh thật sự yêu người ta, anh còn quan tâm đến thân phận nữa không?”

Câu nói của Cố Lung thật đúng là đâm thẳng vào tim.

Cố Dịch suýt nữa bị nghẹn chết bởi câu hỏi bất ngờ ấy.

Làm sao anh có thể đi thích một minh tinh rẻ tiền?

Tại sao lại không thích những người phụ nữ thanh cao, trong sạch, xứng đôi với mình, mà lại đi thích loại phụ nữ dơ bẩn, hèn mọn đó?

Chỉ cần anh chưa mù thì gu thẩm mỹ của anh cũng chưa đến mức tệ hại như vậy!

Cố Dịch xưa nay là một kẻ theo chủ nghĩa vị kỷ tinh tế, yêu quý danh tiếng, yêu quý hình tượng, người mà anh yêu quý nhất chính là bản thân mình!

Hơn nữa luôn tự cho mình là cao quý, để anh hạ thấp đẳng cấp? Không đời nào!

“Anh sẽ không giống em, mắt kém đến thế.” Cố Dịch dứt khoát nói.

“Nếu như vậy thì sao? Nếu như anh thực sự yêu rồi thì sao?”

“Không có nếu như!” Cố Dịch tiếp tục phủ nhận.

Cố Dịch vĩnh viễn cũng không ngờ rằng, chính khoảnh khắc anh dứt khoát như thế này, tầm mắt nghiêm khắc cay nghiệt như thế này, rốt cuộc sẽ khiến người khác tổn thương sâu sắc đến mức nào…

Cố Lung chẳng lấy được từ anh trai mình một đồng, lý do là: Mẹ nói rồi, không cho anh giúp em bất cứ khoản nào.

Nhưng dựa vào tình nghĩa anh em, Cố Dịch vẫn chỉ cho Cố Lung một con đường sáng.

Anh không thể cho em tiền, nhưng em có thể tự mình đi kiếm mà.

Ra công trường làm lao động tay chân, đi phát tờ rơi thuê người ta, đều có thể kiếm được chút tiền lẻ, tuy không giàu to nhưng ít nhất cũng đủ nuôi sống bản thân.

Gặp phải một người anh “mặt hiền tâm đen” như Cố Dịch, Cố nhị thiếu đúng là xui tận bảy đời.

Cố Lung từ trước đến giờ chưa bao giờ biết đến những cách kiếm tiền như thế, cứ ngỡ mình là một người đàn ông đội trời đạp đất, kiếm tiền chắc là chuyện dễ như trở bàn tay.

Vì vậy, vừa ra khỏi hội sở là hào hứng đi tìm công trường…

Cái gì? Một ngày chỉ được hai trăm tệ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play