“Cho ta chăn đệm, ta có thể ngủ dưới đất, chỉ cần một phòng thôi.”
Túc Mịch vừa bướng bỉnh lại vừa cố chấp, tóm lại chỉ cần Tịch Hoan không đồng ý, hắn sẽ cứ thế dùng đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm nàng không rời.
Hai người nhìn nhau rất lâu.
Nhóc con Túc Mịch mếu môi một cách đáng thương, trông y hệt như một bé trai nhỏ bé yếu đuối đầy sợ hãi và bất lực: “Ta sợ người sẽ bỏ ta lại rồi chạy mất...”
Tịch Hoan: “...”
“Lúc trước ở trên núi, chúng ta cũng ở chung một cái hang mà, đúng không?”
Hàng mi dài và cong của hắn khẽ run, Tịch Hoan đứng trên cao nhìn xuống, chỉ thấy gương mặt đầy ấm ức của hắn, căn bản không thấy được ánh mắt phía dưới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT