Emmmm…
Ngay cả một người để mà nương tựa, Đường Hoan cũng chẳng có.
Tiểu công chúa Phượng Hoàng thì có thể tính là một, nhưng hồi nhỏ thôi, cái con nhỏ công chúa đỏng đảnh hay gây sự đó cũng chỉ lòi mặt ra được hai ba lần, sau thì biến mất luôn, nói là vì bọn người ngu ngốc khiến nó thấy chán.
“Chị đợi Tiểu An khỏi bệnh.”
Giữa hai người luôn cách nhau một tấm kính, rõ ràng gần trong gang tấc, mà lại như xa tận chân trời.
Đến chập tối, Đường Hoan có vẻ muốn nói lại thôi.
Nam An đỏ hoe cả mắt, nhưng vẫn cố gắng không bật khóc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT