“Mấy người nói bậy bạ! Tôi không tin!” Cố Lung uất ức tột độ.

Cả người nhìn qua cứ như sắp sụp đổ đến nơi.

Đám bạn xấu cũng không dám tiếp tục kích thích cậu ta nữa, đành phải đổi chủ đề…

“Được được được, cậu không tin thì thôi! Anh em mình cũng lâu rồi chưa gặp, hay đi ăn uống một bữa, xem như tụ họp, thế nào?”

Đột nhiên phát hiện ra mình bị cắm sừng vì người con gái mình yêu, tâm trạng chắc chắn không dễ chịu gì. Uống vài ly cũng xem như là một cách trút bầu tâm sự.

Cố Lung lơ ngơ gật đầu.

Nhưng vừa nghĩ đến công việc ở công trường còn chưa làm xong, cậu ta lại bổ sung một câu:

“Phải đợi tôi tan ca cái đã.”

Đám bạn: “…”

Nhị thiếu gia Cố gia đúng là đã khuân gạch đến mức bị tẩu hỏa nhập ma rồi đã biết rõ mình bị cắm sừng còn cứ nhất quyết phải đi làm kiếm tiền nuôi cái minh tinh rác rưởi kia?

Cố Lung lặng lẽ đi theo bọn họ đến quán bar, có lẽ vì trong lòng thật sự quá khó chịu nên cứ ly này đến ly khác mà uống.

Uống xong thì bắt đầu phát rồ vì say.

Ôm lấy một thằng bạn, miệng bĩu ra, ánh mắt tội nghiệp tủi thân như đang năn nỉ được ôm một cái, hôn một cái, bế lên xoay vòng vòng vậy.

“A Hoan, anh thật sự rất rất thích em… Em đừng rời xa anh có được không?”

Đám bạn: “…”

“Em nói cho anh nghe đi, những chuyện trên mạng đều không phải sự thật, em nói đi, đều không phải thật mà…”

Vừa nói, vừa trong trạng thái mơ hồ nhích môi lại gần.

Bạn thì sao đây? Cũng tuyệt vọng lắm chứ sao.

Chỉ có thể cau mày ghét bỏ mà đẩy cậu ta ra, sau đó gật đầu lia lịa vì sợ chết:

“Ừ ừ ừ! Không phải thật! Không phải thật!”

Nhị thiếu gia Cố gia lúc này mới hài lòng gục xuống quầy bar, ngủ mê mệt.

Mà Cố Lung không hề biết rằng, lúc này Đường Hoan đã về nhà rồi.

Cho đến tối vẫn không thấy cậu ta quay lại, cô còn đích thân chạy ra công trường xem thử có phải đang tăng ca hay không.

Kết quả là không thấy bóng dáng ai, trong lòng càng thêm bất an.

Mặc dù cô luôn miệng nói phải ra tay trước, xử lý tên nhóc con này.

Nhưng ít nhất, cho đến hiện tại, Cố Lung thực sự chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra ở công trường thì lương tâm cũng chẳng yên được.

Thế nên cả đêm Đường Hoan trằn trọc không ngủ, đến quầng thâm mắt cũng hiện rõ.

Cố Lung sau cơn say, ngày hôm sau tỉnh lại, không đến công trường.

Đầu đau như búa bổ, nên đành ở nhà nghỉ một ngày.

Vừa mở cửa ra đã thấy Đường Hoan đang ngồi nghiêm túc bên bàn, quay đầu lại nhìn cậu với vẻ mặt đầy nghiêm khắc.

“Tối qua cậu đi đâu?” Trẻ con đúng là phiền thật.

Cố Lung vốn đã thấy khó chịu trong lòng sau khi thấy mấy tấm ảnh trên mạng, mà trong đó nam chính lại là anh trai mình, giờ càng thấy uất ức.

Cậu muốn tin cô, nhưng không hiểu sao trong lòng cứ như mắc một cái gai.

“Không liên quan đến cô.” Giọng Cố Lung khàn khàn.

“Không liên quan đến tôi? Cậu đang ở nhà tôi, nếu tôi không quan tâm, lỡ cậu có chuyện gì thì sao?” Đường Hoan nghiêm giọng mắng.

Rõ ràng cô cũng không lớn hơn bao nhiêu, nhưng lại mang một cảm giác từng trải, mệt mỏi như đã nhìn thấu cuộc đời.

“Tôi có chuyện gì thì liên quan gì đến cô? Cô lo chuyện bao đồng làm gì?”

“Cô có thời gian để lo chuyện của tôi, chẳng bằng lo mà tự chăm sóc bản thân cho tốt đi!”

Cố Lung nghẹn một bụng ấm ức, nói chuyện cũng bắt đầu không kìm được.

Có những lời rõ ràng biết sẽ khiến người khác tổn thương, nhưng vẫn không thể ngăn mình thốt ra.

“Cô có biết bây giờ trên mạng người ta mắng cô thế nào không? Cô không thể đàng hoàng một chút được à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play