“Biểu tiểu thư, người vừa rồi rơi xuống nước…” Thanh Nhi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi.

Chân Hề không rời mắt khỏi mặt hồ, khóe môi khẽ cong: “Ta còn tưởng ngươi sẽ không hỏi.”

Thanh Nhi cắn môi, không nói thêm lời nào.

Chân Hề khẽ gật đầu: “Hắn đã về rồi. Chuyện này e là hắn cũng không muốn người khác biết. Vậy thì chúng ta coi như chưa từng xảy ra đi.”

“Dạ, biểu tiểu thư.” Biết được đúng là có người rơi xuống nước, Thanh Nhi rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chân Hề ngồi thêm một lúc, cảm thấy thân thể bắt đầu không chịu nổi, mới chậm rãi đứng dậy trở về.

Trên cánh tay vẫn còn dấu bầm tím chưa tan do bị Mạnh Hoài An siết lấy. Nàng nghi ngờ thân thể nguyên chủ có chút vấn đề, chưa nói đến thể chất yếu kém, chỉ riêng sức đề kháng kém cỏi như vậy, tuổi còn trẻ mà thể lực đã như bà lão, e là mang theo bệnh căn hoặc di truyền.

Theo cốt truyện, thân thể này sau khi đến Hầu phủ không bao lâu thì chết bệnh, mà nàng – linh hồn đến từ thế giới khác – xuyên vào đúng lúc nguyên chủ vừa chết. Cảm nhận sâu sắc nhất cái gọi là "yếu từ trong trứng nước" là như thế nào.

Mỗi bước đi như bước trong nước sâu, bốn phía đều là lực cản. Mỗi động tác phải hao phí gấp đôi, thậm chí gấp ba sức lực người thường. Muốn làm gì cũng chẳng thể dốc nổi sức.

May mà nàng cũng chẳng định gắng gượng làm gì, sống tạm như vậy… cũng tốt.

Vừa bước khỏi đình bên hồ, phía trước chợt xuất hiện hai người đi tới. Đi sau là một gã sai vặt, người đi đầu là một nam tử trẻ tuổi, dáng người cao ráo, mặt như ngọc khắc, khí chất thanh lãnh như thần tiên hạ phàm.

Chân Hề chỉ liếc mắt liền thu lại, nhẹ nhàng tránh sang một bên, định chờ họ đi qua.

Nhưng ngoài dự đoán, nam tử kia vừa nhìn nàng, ánh mắt liền dừng lại, gương mặt vốn điềm đạm khẽ lay động.

Hắn không hề bước qua như nàng mong muốn, ngược lại chậm rãi tiến đến trước mặt nàng. Đôi mắt thẳng tắp nhìn nàng, ánh mắt ôn hoà không khiến người khác cảm thấy đường đột.

“Nếu ta đoán không sai, muội chính là biểu muội Chân Hề vừa mới đến vài ngày trước?” Hắn mỉm cười, giọng ôn tồn lễ độ, “Ta là Mạnh Hoài Bân, nhị biểu ca của muội.”

Chân Hề cụp mắt gật đầu: “Nhị biểu ca.”

Nàng nhận ra hắn, nam phụ có vai trò nhất định trong truyện, là đích tử đại phòng, ca ca ruột của nữ chính. Tuy xếp thứ hai do tuổi nhỏ hơn đích tử nhị phòng nhưng có địa vị rõ ràng trong phủ. Trái lại, Mạnh Hoài An – thiếu niên nàng vừa cứu – vì thân phận mờ nhạt nên thậm chí còn không được tính trong thứ tự con cháu chính thống.

Mạnh Hoài Bân nhìn Chân Hề đứng trước mặt, bất giác có chút ngẩn người.

Nàng mặc một thân y phục trắng thuần, đầu chỉ cài một cây trâm gỗ đơn giản. Có lẽ vì bệnh lâu ngày, áo hơi rộng, khiến thân hình nàng càng thêm mảnh mai yếu ớt. Mái tóc dài đen bóng buông xuống, khuôn mặt trắng bệch tái nhợt nhưng ngũ quan tinh xảo, thập phần tú lệ. Đôi mắt cụp xuống, hàng mi rủ cong cong, che giấu ánh nhìn bên dưới.

Hắn chợt nghĩ… có phần giống Bình Nhi.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play