Hầu phu nhân có một người thứ muội tên Triệu Lụa, từng trải qua một cuộc hôn nhân không mấy hạnh phúc. Thành thân năm năm không con, bà bị nhà chồng hưu bỏ. Sau đó bà tái giá với một người đàn ông góa vợ, người này đã có một đứa con trai riêng. Dù biết bản thân không thể sinh con nhưng trượng phu vẫn đối xử hết lòng, bà cũng lấy nghĩa trả nghĩa, xem con riêng như ruột thịt mà nuôi dưỡng.
Càng yêu thương hơn chính là cháu gái Chân Hề, người Triệu Lụa nuôi nấng bên cạnh từ nhỏ.
Triệu Lụa đưa Chân Hề vào phủ Hầu gia vì trượng phu, con riêng và cả con dâu đều mất sớm, chỉ còn lại Chân Hề. Lấy cớ là để Chân Hề giữ đạo hiếu, trì hoãn việc hôn phối của nàng tới năm mười tám tuổi. Khi thân thể Triệu Lụa còn khỏe, còn có thể ngăn trở áp lực từ tộc huynh bên chồng, nhưng gần đây bệnh nặng triền miên, bà sợ sau khi mình chết, tộc huynh sẽ lợi dụng Chân Hề là cô nhi mà hãm hại, liền gửi gắm nàng cho đích tỷ là Hầu phu nhân, mong tỷ tỷ chăm sóc cháu gái giúp mình.
Ngoài miệng là nhờ chăm lo nhưng thực chất Triệu Lụa hiển nhiên có dụng tâm riêng muốn tác hợp Chân Hề với tôn tử của đích tỷ, để thân càng thêm thân.
Nhưng kế hoạch ấy còn chưa kịp triển khai thì nguyên thân, vốn thân thể yếu ớt, trên đường đến Hầu phủ xóc nảy sinh bệnh, vào phủ chưa được hai ngày liền đột ngột bệnh chết. Còn chưa kịp gặp Hầu phu nhân một lần, cũng may mắn khiến cho người kia khỏi bận lòng đối phó với một biểu tiểu thư không hề có quan hệ huyết thống lại mang dã tâm muốn gả vào phủ.
Mọi chuyện vốn nên như vậy.
Cho đến khi Thanh Nhi – tiểu nha hoàn bên cạnh Chân Hề khóc rống vì nhận ra tiểu thư đã tắt thở, chuẩn bị đi báo tin thì đúng lúc đó một linh hồn từ hiện đại tiến vào thân xác lạnh ngắt ấy.
Trong tình cảnh thân phận xấu hổ, thân thể suy nhược, "Chân Hề” vốn không có ý định dây dưa vào mớ ân oán trong phủ. Nhưng thiếu niên kia – người giãy giụa giữa nước kiên định muốn sống lại khiến nàng không thể ngó lơ.
Một sinh mệnh đang trôi trước mắt, dù lý trí khuyên can, trái tim nàng vẫn bị lay động.
Thanh Nhi đứng sau Chân Hề, khoảng cách không xa, nhưng dường như cách biệt cả một thế giới. Lá gan Thanh Nhi vốn nhỏ, sự việc ba ngày trước càng khiến nàng sợ vỡ mật.
Nàng theo tiểu thư đã hai năm, nếu nói không mừng khi thấy người chết sống lại là nói dối. Nhưng rất nhanh, nàng nhận ra người kia – tuy mang hình hài tiểu thư, lại không còn là tiểu thư mà nàng quen biết nữa.
Nàng không biết kẻ chiếm giữ thân thể kia rốt cuộc là thứ gì. Ở nơi đất khách quê người, nàng không dám kể với ai, thậm chí không dám chất vấn. Người đó cũng không hề che giấu, cứ thản nhiên sống, không hề e sợ.
Mọi chuyện khởi đầu từ ba ngày trước...
Khi ấy nàng đang khóc thì bỗng nghe một tiếng rên nhẹ. Thân thể đã lạnh băng của tiểu thư đột ngột động đậy khiến nàng sợ đến rụng rời ngã ngồi dưới đất, vừa hoảng hốt vừa run rẩy nhìn tiểu thư chậm rãi ngồi dậy.
Rồi nàng thấy tiểu thư ôm đầu gối cuộn mình lại, khóc nức nở.
Không phải khóc nhỏ nhẹ như thường mà khóc đến tan nát, như thể mọi hi vọng đều tiêu tan.
Tuy trong lòng sợ hãi, nàng vẫn tiến đến an ủi. Nhưng suốt hai ngày tiếp theo, tiểu thư cứ nằm trên giường khóc, cũng chính trong hai ngày đó, nàng càng chắc chắn: người trong thân thể kia không còn là tiểu thư của nàng nữa.
Thế nhưng nàng chẳng dám làm gì.
Nàng sợ đó là oan hồn mượn xác, sợ nếu lộ ra nửa điểm, sẽ bị người kia giết chết. Nơm nớp lo sợ, đêm không yên giấc.
Cho đến mới đây, người kia lại cứu một thiếu niên rơi xuống hồ. Thanh Nhi mới dần thấy lòng dịu lại một chút.
Một "quỷ" biết cứu người… chắc cũng không đến mức tàn độc như nàng từng tưởng tượng.