Dưới ánh mắt chăm chú của các tiểu thư, nàng chỉ khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
“Ta không biết làm thơ.”
Nguyễn Ngọc Oánh nghe vậy, nét mặt liền hiện ra ý cười, nghiêng đầu nhìn về phía Chương Tịnh Thiên, người kia lập tức mở miệng:
“Dương cô nương, làm thơ bất quá chỉ là trò đùa thanh nhã, dù hay dở gì cũng nên lưu lại đôi câu, nay giao nộp giấy trắng, chẳng phải là xem nhẹ chúng ta sao?”
Chân Hề mỉm cười:
“Ta nào dám xem thường các vị? Chư vị cô nương xuất thân danh môn khuê các, từ nhỏ đọc thi thư, làm thơ tất nhiên không phải chuyện khó. Nhưng ta chữ lớn còn chưa nhận được mấy chữ, đừng nói chi đến làm thơ, ngay cả một quyển Luận Ngữ e rằng cũng không thể đọc trôi chảy. Ta đây là vừa dốt nát lại vô tri, căn bản chưa từng bước vào cửa học đường, sao biết bắt đầu từ đâu? Làm thơ thì ta không giỏi nhưng nếu so tài đúng vào sở trường của ta, ta tự nhiên cũng chẳng hề e ngại.”
“Vậy sở trường của Dương cô nương là gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play