Thôi Phương Phỉ sắc mặt phức tạp nhìn theo bóng dáng đoàn người khuất dần nơi cuối đường. Khi Nhạn Thu bắt đầu oán trách Chân Hề không phải, nàng chợt mở miệng ngăn lại:   
“Đừng nói nữa. Vừa rồi lời của Chi Hạ chẳng qua là vì thanh danh của Cù công tử mà thôi.”
Nàng tin tưởng điều Chi Hạ thuật lại không phải gian dối, Cù công tử cũng không cần thiết lừa gạt nàng. Chi Hạ đối với vị thư sinh kia tình căn bén rễ, sao có thể nói dứt là dứt, đổi lòng là đổi? Chẳng qua giờ nàng ấy đã là người của Cù công tử, bất đắc dĩ mới phải nói những lời ấy, có lẽ cũng vì không muốn làm khó nàng mà thôi.
Thôi Phương Phỉ không khỏi nhớ đến đoạn quá khứ khổ đau của Chi Hạ, lại nghĩ đến tình ý thầm lặng mà không danh phận của bản thân, trong lòng nghẹn ngào, nước mắt tuôn trào.
Nhạn Thu vội vàng đỡ lấy nàng, dìu nàng ngồi xuống.
Thôi Phương Phỉ nghẹn ngào:
“Nhạn Thu, ngươi nói xem... cớ sao trên đời này nữ tử luôn là mệnh khổ như vậy, thân bất do kỷ đến thế?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play