Trong lòng trăm mối tơ vò nhưng trên nét mặt Chân Hề lại không biểu lộ chút nào khác thường.
Nàng vốn không bận tâm mình phải làm gì, thật ra cũng chẳng để ý đến kết cục ra sao.
Thời gian bị mù đã qua một đoạn, Chân Hề dần dần quen dùng xúc giác cùng thính giác để cảm nhận thế giới, lại phát hiện ra rằng, so với khi còn mắt sáng, lúc này nàng càng có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của người xung quanh.
Tựa như hiện tại, rõ ràng giọng Cù Hoài An rất nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói lại ẩn tàng ác ý, nàng nghe ra được.
Nay hồi tưởng lại những gì nàng từng biết về Hoài An khi hắn vẫn còn gọi nàng là “Hề biểu tỷ”, so với hiện tại, quả thật một trời một vực. Chân Hề không khỏi cảm khái nhưng cũng thật khó để hoàn toàn bóc tách hai dáng vẻ ấy ra làm một.
Hiện giờ, nơi Chân Hề quen thuộc chỉ có gian nhà nàng ở cùng sân viện Thấm Hương. Một khi rời khỏi đó, nàng liền hoàn toàn mất phương hướng và cảm giác an toàn, chỉ có thể nắm chặt cánh tay Hoài An, bước chân cũng vì thế mà chần chừ.
Không rõ đã đi được bao xa, Hoài An bỗng dừng lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play