Sau khi biết rõ sự việc đêm đó, Chân Hề liền bảo Mạnh Hoài An đến Tây Uyển.
Đồng thời, nàng còn thay Mạnh Hoài An sắp đặt nên biểu hiện bộ dạng thế nào. Hắn không thể hoàn toàn không thương tâm, cũng không thể quá mức đau đớn. Dù sao tình cảnh của hắn tại hầu phủ, ai ai cũng biết rõ. Nếu như giống Mạnh Hoài Tinh mà gào khóc thảm thiết, ắt sẽ khiến người hoài nghi. Có thể rơi vài giọt lệ nhưng cần tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại, để không kẻ nào lấy cớ mắng hắn bất hiếu, cũng không sinh lòng nghi ngờ.
Mạnh Hoài An ngoan ngoãn ghi nhớ từng lời dặn dò của Chân Hề, lập tức hướng Tây Uyển mà đi.
Chân Hề sau khi tiễn hắn rời đi, lại quay về nằm trên giường. Hôm nay nàng cảm thấy mệt mỏi hơn thường ngày, thân thể đã sắp không chống đỡ nổi, đành phải nghỉ ngơi trước.
Việc Mạnh Thế Khôn "trượt chân rơi xuống nước mà chết" không tạo ra động tĩnh quá lớn bên ngoài, dù sao cũng chỉ là một hồi "ngoài ý muốn". Nhưng bên trong Hầu phủ lại ngấm ngầm xôn xao huyên náo.
Mạnh Hoài An theo lời Chân Hề, sau khi nghe lén hai gã sai vặt to nhỏ, liền dựa vào đó bịa ra một bản chuyện kể. Đêm đó Mạnh Hoài Húc gào thảm một tiếng gây ra không ít động tĩnh. Lúc ấy có không ít hạ nhân chứng kiến, tuy chẳng rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng lời đồn truyền ra nhiều không kể xiết. Trong đó có một bản nói rằng đích tử ngoài ý muốn giết cha – cốt truyện này hợp lòng người ưa tò mò nên đã được truyền đi rộng khắp.
Dù Hầu phu nhân đã hạ nghiêm lệnh, cấm bàn luận vụ việc, cấm tung lời đồn, nhưng bịt miệng dân gian còn khó hơn ngăn lũ. Làm sao ngăn được người ta lén lút truyền nhau?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play