Tiêu Bình Tùng bên cạnh nàng ta cao giọng cười nói: "Tứ cô, nương ta nói cũng được nghĩa là rất ngon, người không biết đâu, nương đã ăn rất no, buổi trưa cũng không nghỉ ngơi, vẫn nhìn chằm chằm ta luyện võ."
Tiêu Hoài Vũ đang chờ đối phương phản bác để có thể tiếp tục châm chọc: "Xùy."
Sự lạnh lẽo của Tống Minh Đại nhất thời mất đi, lỗ tai đỏ lên, âm thanh nặng nề quát: "Bình Tùng!”
Nhưng mà khí thế kia, có chút cảm giác ngoài mạnh trong yếu.
Tiêu Bình Tùng mờ mịt chớp chớp mắt, không rõ mình đã nói cái gì để nương quát mình như vậy, vội vàng vô tội cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
Tiêu Hoài Đình nhìn vậy thì thấy rất buồn cười, nhị tẩu vốn là người như thế, cũng chỉ có nhị ca và Bình Tùng có thể khắc chế được, chàng lắc đầu, uống một chén rượu xuống bụng, cảm giác nóng bỏng từ cổ họng một đường thẳng đến bụng vô cùng thoải mái, đột nhiên ánh mắt chạm đến một đôi mắt to đang nhìn chằm chằm mình, động tác rót rượu chững lại.
"A Hoành? Có chuyện gì vậy?” Tiêu Hoài Đình hô một tiếng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play