Tống Minh Đại bị nhiều người nhìn như vậy lại chẳng chịu ảnh hưởng, chỉ rủ mi mắt, lạnh nhạt nói: “Ta nói không sai mà, Bình Tùng là trưởng tử của Tiêu gia chúng ta, nó sắp tới tuổi trưởng thành rồi. Lục đệ đi đánh giặc thường xuyên, dù sao trong nhà cũng phải có một trụ cột, bằng không nếu như…”
Nói đến đây nàng ta không nói tiếp nữa, đầu ngón tay trắng nõn mân mê khăn tay như thể chẳng hề quan tâm.
Nhưng với tình hình hiện tại của Tiêu gia, mọi người đều hiểu rõ lời này có ý nghĩa gì.
Ánh mắt Tiêu phu nhân hơi lắng xuống, quát: “Làm càn!”
Đôi mắt Tống Minh Đại run lên, ngón tay cái bấu chặt vào thịt, vẻ mặt lại có vẻ nhẹ nhàng thư thả: “Con cho rằng mẫu thân vội vã gọi con dâu về chính là để bồi dưỡng Bình Tùng của chúng ta, sao lại không thể nói chứ? Con không nói thì nó sẽ không xảy ra sao?”
Sắc mặt Tiêu phu nhân đã âm u hẳn, quát: “Câm miệng! Ngươi thử nói một chữ nữa xem?!”
Có một số chuyện là vảy ngược của bà, không thể đề cập, người này thế mà còn phạm phải liên tục.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play