“Sau này em chịu khổ ở nhà họ Văn cũng không liên quan gì đến bà ấy. Nếu bà ấy không tái giá, chẳng qua chỉ là có thêm một người khổ mà thôi! Ngược lại, em còn thiếu bà ấy một ân tình dưỡng dục. Nếu sau này có duyên gặp lại, quen biết lại nhau, sống tốt là được rồi.
Em chẳng có duyên phận gì với cha mẹ ruột, chỉ mong mẹ nuôi và em đều bình an mạnh khỏe, vậy là đủ.”
Vệ Hạo kéo mạnh Văn Thanh vào lòng, ôm chặt lấy cô như muốn truyền cho cô một chút hơi ấm. Anh thầm hứa với lòng: sau này, cô gái này sẽ do anh che chở, sẽ không để cô phải chịu thêm chút khổ sở nào nữa.
Văn Thanh ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào lồng ngực anh. Cô không muốn khóc, nhưng lại tham luyến cảm giác ấm áp này.
Đúng lúc ấy, ánh mắt Vệ Hạo chợt dừng lại ở mặt bàn phía sau lưng Văn Thanh, nơi đặt một bức tranh vẽ tay. Nhân vật trong tranh được khắc họa sống động, có chiều sâu, trông như thật.
Vệ Hạo bất ngờ đẩy Văn Thanh ra, chỉ vào bức tranh, hỏi:
“Chuyện này là sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play