Vệ Thục Trân cũng biết mình có thể giúp cháu trai chọn vợ thì được, chứ không thể giúp nó cả đời lo chuyện gia đình.
Còn Vệ Hồng Kỳ thì bây giờ chẳng mấy khi muốn quay lại chốn này. Ông tuổi cũng lớn rồi, không còn hứng thú với những cuộc tranh đấu gay gắt nữa. Cuộc sống nông thôn hiện tại làm ông thấy hài lòng, cũng không có ý định quay về bảo vệ hay hỗ trợ gì cho cháu trai. Trong mắt người già như ông, Vệ Hạo lớn chừng đó rồi thì cũng nên tự lo lấy mọi chuyện. Nhiệm vụ chính của ông bây giờ là sống cho vui vẻ, tiện thể giúp đỡ đôi chút cho giáo sư Thích, người không còn phù hợp để quay lại thủ đô nữa.
Vệ Thục Trân cũng vội rời đi, đợi khi các vị lãnh đạo đã rút hết, bà liền cùng mấy người đã có gia đình khác rời khỏi buổi tiệc. Trước khi đi, bà còn dặn Vệ Hạo nhớ đưa Văn Thanh về nhà, ít nhất cũng phải đảm bảo đưa cô ấy an toàn về tới nơi.
Vệ Hạo tất nhiên đồng ý ngay, miệng hứa rành rọt, thậm chí còn đích thân đưa cô ruột ra tận xe. Khi quay lại hội trường vẫn chưa thấy Văn Thanh đâu, anh đã nghe thấy mấy người đứng gần đó rì rầm bàn tán:
“Cô diễn viên mới vào đoàn văn công kia trông cũng xinh đáo để, tôi còn định rủ cô ấy nhảy một bài nữa cơ!”
Người bên cạnh liền dội cho gáo nước lạnh:
“Nghe đâu là cô gái trẻ từ vùng quê lên, không có chút bối cảnh nào. Nghe bảo do tình cờ viết được ba bài hát nên mới được vào đoàn văn công. Cô này chắc chỉ hợp để chơi bời cho vui, chứ cưới thì môn đăng hộ đối quá kém!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT