Chương trình là tổng hợp đủ loại tiết mục đặc sắc từ khắp nơi, được chọn lọc kỹ càng từ một tháng trước. Sau khi vào thủ đô tập luyện, có không ít tiết mục bị loại vì thiếu mới mẻ hoặc không đủ thu hút.
Thế nên, đêm nay đúng là náo nhiệt chưa từng thấy, người đông như mắc cửi. Hậu trường thì tấp nập ra vào, Văn Thanh vẫn thản nhiên chỉnh sửa lại trang phục như không có chuyện gì. Cũng dễ hiểu thôi, thời này chưa có camera giám sát, người thì đông, cảnh thì hỗn loạn, dù có muốn điều tra gì đó cũng chưa chắc thu được kết quả gì.
Đúng 8 giờ, khi hội trường đang huyên náo như cái chợ vỡ, bỗng chốc im phăng phắc chỉ trong một giây. Người dẫn chương trình bước lên sân khấu, tuyên bố hội diễn văn nghệ chính thức bắt đầu. Cả khán phòng đồng loạt đứng dậy, vỗ tay hoan nghênh các lãnh đạo vào ghế ngồi. Vệ Thục Trân bước lên sân khấu phát biểu, giọng nói sôi nổi và nhiệt tình như thường lệ. Và thế là, buổi diễn mới thật sự bắt đầu!
Phía dưới khán đài, Vệ Hạo ngồi đó, tâm trạng lơ đãng. Hôm nay anh vừa được trao quân hàm thiếu tá trong đại hội tuyên dương. Từ nay sẽ chính thức thay thế vị trí của cấp trên là ông Lý Thành Long, gánh vác trọng trách của một lãnh đạo đơn vị. Cũng đồng nghĩa với việc anh không cần phải dầm mưa dãi nắng hay thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm ngoài chiến trường nữa. Khi các thủ trưởng đích thân trao tặng huân chương và vinh dự, ai cũng bóng gió nhắc anh nên sớm ổn định gia đình, lập nghiệp.
Tâm trạng Vệ Hạo vốn đã không mấy vui vẻ. Phần lớn các lãnh đạo ngồi đây đều là bạn cũ của ông nội và cha anh, từ nhỏ đã quen biết anh rồi. Chuyện nhà thì chưa chắc ai cũng biết rõ ràng, nhưng Vệ Hạo thì biết thừa: từ lúc anh trở lại thủ đô, mẹ kế, Lâm Tuyết Lê luôn tích cực sắp xếp để anh cưới cô cháu gái của bà ta. Lý do đưa ra thì nghe ngọt như mía lùi: “Người nhà với nhau, thêm thân thiết.”
Tối nay anh còn chưa kịp về nhà thì mẹ kế đã kéo theo cháu gái, cô nàng tên Lâm Chi Chi – đến tìm. Bà ta nhất quyết đòi ngồi cạnh anh trong buổi biểu diễn. Vệ Hạo viện cớ muốn ngồi cùng đồng đội để từ chối. Nhưng vừa xếp hàng vào trong chưa được bao lâu, Lâm Chi Chi đã đứng ngay ở cửa lớn tiếng gọi tên anh. Vệ Hạo chỉ muốn độn thổ. Các đồng đội không rõ đầu cua tai nheo thế nào, liền phá lên cười rần rần!
Lâm Chi Chi làm ra vẻ ngại ngùng e thẹn, mà cảnh tượng đó chỉ càng khiến Vệ Hạo thêm bực bội.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play