Trần Cường gãi gãi đầu, hơi ngại ngùng cười:
“Cũng có ăn sơ sơ rồi, nhưng vừa nãy đứng ngoài cửa ngửi thấy mùi thơm bay ra, giống như có hầm canh gà ấy! Mùi thơm muốn xỉu luôn!”
Vệ Hạo liếc anh ta, không nhịn được bật cười:
“Mũi chó của cậu đúng là chuẩn. Đúng rồi, còn canh gà đấy! Văn Thanh, em múc cho cậu ta một bát đi. Cái bàn đừng thu nữa, để chính cậu ta dọn. Ăn xong rồi thì tự thu dọn bát đũa của mình, rửa luôn cho sạch đấy nhé!”
Trần Cường nghe vậy thì không khách sáo, đặt túi đồ xuống rồi thẳng tiến vào bếp tìm nồi canh. Văn Thanh thấy thế cũng chỉ biết buông bát đũa trong tay xuống, quay đầu nhìn anh ta bê bát canh bước ra, nhắc nhở rõ ràng:
“Anh tự dọn đồ của mình đi nhé. Tôi nói trước là hôm nay nấu ăn không bỏ nước tương, cũng không dùng xì dầu, giấm, hành, gừng, tỏi hay ớt gì hết. Làm vậy là để tránh kích ứng vết thương trên mặt anh Vệ Hạo.
Bác sĩ dặn rồi, những thứ này anh ấy không được đụng tới, kẻo sau này để lại sẹo. Anh cũng chú ý giùm, đừng có lén cho anh ấy ăn mấy món đó. Tôi đang tính đi bốc thuốc dán cho vết thương, mà không biết ở đây có tiệm thuốc Đông y không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT