Vệ Hạo thoáng thất vọng, mà chính anh cũng không rõ vì sao mình lại thấy hụt hẫng như vậy.
Hai người lại rơi vào im lặng, may mà lúc đó Vệ Thục Trân hấp tấp quay lại, phá vỡ bầu không khí. Bà bắt đầu chỉ huy Văn Thanh thu dọn đồ đạc:
“Đi đi đi! Mặt nó cũng không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ sợ để lại sẹo thôi! Mấy hôm nay về nhà cô ở, không được ăn gì có nước tương! Món cay, món mặn cũng cấm luôn! Văn Thanh à, mau thu dọn đồ đạc đi! Cháu nhớ lấy cho nó ít thuốc trị sẹo, rồi chúng ta đi ngay! Xuống dưới là thế nào cũng có một đám người đến đón nó!”
Vệ Thục Trân từ lâu đã dọn về khu nhà người nhà đoàn văn công ở, để tiện cho việc đi làm và chăm sóc người nhà. Trước đây họ ở trong khu đại viện quân khu, nhưng nay đã chuyển về. Dù sao chồng là Vương Tương Quân cũng ít khi về, căn bản ở thủ đô chỉ còn một mình Vệ Thục Trân sinh hoạt thường xuyên.
Tuy rằng nói là một mình ở, nhưng dù sao bà ấy cũng là trưởng đoàn, cho nên được phân riêng một viện nhỏ, chỗ ở là một tòa nhà nhỏ màu trắng. Nhìn từ ngoài thì không lớn, nhưng thực tế bên trong có ba tầng lầu. Vệ Thục Trân đã mời người giúp việc đến dọn dẹp phòng ốc. Vệ Hạo ở thủ đô cũng thường xuyên ở nhà ông nội và cô tùy tiện, cho nên cũng có phòng riêng của mình.
Trần Cường đưa Vệ Hạo tới đây, rồi lập tức quay về. Vệ Hạo bị thương phải nhập viện, Trần Cường trở về báo cáo với cấp trên, tiện thể xin nghỉ giúp cho Vệ Hạo.
Vệ Hạo lần này xem như được kỳ nghỉ, cũng phải chờ đến khi vết thương khỏi hẳn mới quay về được, nếu không thì với bộ dạng trên mặt thế này đúng là không tiện gặp ai!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play