Quả thật trong lòng Văn Diệu đang có toan tính, cô ta chú ý đến từng hành động nhỏ nhất của người trong nhà. Cô ta vẫn còn nuôi hy vọng, cho rằng mình khác với Văn Thanh. Buổi tối, sau khi mọi người về phòng, cô ta rửa chén xong, dọn dẹp bếp núc rồi cũng chuẩn bị đi ngủ.
Lúc đi ngang qua phòng cha mẹ, cô ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bèn ngồi xuống ghé tai sát cửa để nghe trộm cuộc nói chuyện bên trong. Mẹ cô ta hình như đang tính toán: “Cha nó à, tiền cũng không thể tiêu bạt mạng như vậy được! Văn Lương tìm việc, lấy vợ ít nhất cũng phải cần một ngàn. Gả Văn Diệu cho người làm lò mổ chỉ có năm trăm, rõ ràng thiếu một nửa! Nếu không phải vì con gái là đứa chỉ tổ tiêu tiền!”
Văn Cường cũng u sầu: “Anh biết rồi! Nhưng không mua được việc thì biết làm sao? Sang năm Văn Lương vẫn phải đi xuống nông thôn! Không có việc làm, trong nhà còn em út nữa! Với lại, em cũng không nhất thiết bắt nó cưới vội! Không thể đợi được sao? Ông Triệu gả con gái, nhà chỉ có mỗi một đứa. Con trai nhà họ Triệu cưới vợ xong chuyển về nhà gái sống luôn, tiền lương của bố mẹ vợ cũng do hắn tiêu, con sinh ra còn mang họ Triệu! Anh thấy vậy còn đỡ phiền hơn! Nghe đâu lễ cưới cũng miễn, chỉ cần con trai ông ấy chăm lo cha mẹ vợ đến khi về già, phòng ốc và tiền tiết kiệm về sau đều là của nó…”
Mắt Lưu Phân sáng rực lên: “Ý anh là tìm cho Văn Lương một mối như thế? Kế này hay đấy chứ! Nhà mình có gì kém đâu!”
Văn Cường gật đầu hài lòng: “Tạm thời đừng nói ra ngoài. Ngày thường em cũng để ý mấy chuyện kiểu đó một chút. Còn chuyện mai mối trước kia là định cho Văn Thanh, dáng dấp con bé kia đúng là chỉ đáng giá năm trăm đồng. Nhưng Văn Diệu thì khác, ít nhất phải thêm một chiếc xe đạp hoặc một cái máy khâu.”
Lưu Phân gật đầu: “Thứ Hai đi làm em sẽ tìm thím Lý nói chuyện. Mình nuôi con gái lớn chẳng dễ dàng gì, Văn Diệu lại vừa cao ráo, xinh đẹp, dáng người nhìn là biết dễ sinh con trai. Không thêm tiền sao được? Nhưng mà cha nó à, cái ông làm lò mổ kia đã bốn mươi tuổi, còn lớn hơn em! Gả qua còn phải nuôi con gái riêng của ông ta. Văn Diệu liệu có chịu không?”
Văn Cường chẳng buồn bận tâm: “Cũng vì người ta lớn tuổi, trong nhà còn có hai con gái nên mới chịu bỏ nhiều tiền cưới vợ! Với lại đừng gọi người ta là làm lò mổ, người ta là tổ trưởng phân xưởng lò mổ đấy! Sau này em làm mẹ vợ người ta, ăn thịt không tốn xu nào! Một đứa con gái chỉ tổ tốn tiền thì có tư cách gì phản đối, anh còn chưa bắt nó xuống nông thôn chịu khổ là may rồi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play