Vương Tương Quân vội vàng xin lỗi, Vệ Hồng Kỳ với mấy người còn lại thì cứ trừng mắt nhìn ông.
Vương Thành Tài nhìn thấy cảnh đó thì há hốc miệng, trong lòng nghĩ: không ngờ Văn Thanh lại có “trọng lượng” đến mức ông ngoại và anh họ đều quý mến, cẩn thận với cô như vậy! Chắc lúc nãy ba mình vỗ vai cô cũng nhẹ tay rồi, mà bọn họ còn lo lắng đến thế.
Mà nghĩ cũng phải, nhìn Văn Thanh gầy gầy nhỏ nhỏ thế kia, nếu đúng là bị ông già nhà mình vỗ hết sức thì chắc cô thật sự chịu không nổi.
Hứa Trường Xuân tiễn Vương Tương Quân ra tận xe, cúi rạp người chào tạm biệt mãi không thôi. Vương Tương Quân dặn dò ông phải chăm sóc ba vợ mình cho chu đáo, rồi mới quay sang nhắc con trai ở lại nghe lời ông ngoại.
Văn Thanh nhân tiện gửi biếu mấy hũ ớt gà, thịt vụn, tương ớt do chính tay cô làm. Vương Tương Quân lại vui vẻ muốn vỗ vai cô thêm lần nữa khen ngợi.
May mà Vệ Hạo phản ứng nhanh như chớp, kéo cô lui về phía sau, làm ông nhìn mà buồn cười. Cháu trai nhà mình cảnh giác như đang canh giữ thành trì, cứ như sợ ông đập cho cô gái gãy vai vậy.
Sau khi vẫy tay tạm biệt Vương Tương Quân, Vương Thành Tài liền kéo Vệ Hạo đòi lên núi đi săn ngay lập tức. Vệ Hạo không cản được, dù gì khi ấy mới tầm hai, ba giờ chiều, thế là mấy người đàn ông lại lên núi. Quách Thông cũng đi theo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT