Vệ Hạo chuẩn bị vô cùng chu đáo, nào là than đá, gạo thóc, thịt thà... đủ cả, số lượng cũng không ít. Mọi người dọn đến phương Nam vẫn chưa quen đến thời tiết lạnh nơi đây, nên thấy ấm áp là vui ra mặt.
Chiếc bếp sắt được Vệ Hạo mượn về sưởi ấm cho cả nhà. Lần này anh dứt khoát mua thêm hai cái bếp sắt mới, nối thông luôn ống khói cho đàng hoàng, vừa gọn vừa sạch sẽ, chỉ một lúc sau là trong phòng đã ấm lên hẳn.
Vệ Hạo mua không ít xương sườn, còn vác về một cái đầu heo to tướng. Văn Thanh nhìn mà mắt sáng rỡ, liền đem cả cái đầu heo đó kho lên, lại làm thêm mấy món nhắm rượu cho tử tế. Vệ Hồng Kỳ phấn khởi ra mặt, còn rủ cả Vương Tương Quân ngồi vào bàn làm vài chén cho vui.
Giáo sư Thích thầy giáo Hồng, Quách Thông cũng nhập hội, chẳng ai chịu kém cạnh, mỗi người đều cạn vài chén với tâm trạng hân hoan.
Ngoại trừ Vương Tương Quân, những người còn lại đều bị Văn Thanh “áp chế” nghiêm ngặt lượng rượu được uống. Cô còn lôi ra một loại chén rượu nhỏ xíu – thứ mà người phương Nam vẫn hay dùng trong bữa cơm để uống cho có lễ. Vệ Hồng Kỳ uống bằng chén nhỏ ấy chẳng đã đời gì, một hơi chưa kịp nhấm nháp xong đã phải buông xuống, hai lạng rượu mà bị chia thành năm lần uống, đến chính ông còn thấy tức mình.
Dù họ có la ó rằng uống kiểu này không đã, nhưng Văn Thanh cứ mặt lạnh như tiền mà phán: “Muốn uống thì uống, không muốn thì thôi, nhưng uống thì chỉ được nhiêu đó thôi! Mỗi người năm ly là hết cỡ!”
Cả đám người chỉ còn nước cười trừ, nhìn cô chậm rãi rót từng ly rượu bé tẹo vào chén của mình. Ai mà dám đắc tội đầu bếp? Đắc tội rồi thì chỉ có nước đói nhăn răng!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play