Người phụ nữ trung niên, chính là cô ruột của Vệ Hạo, cô Vệ Thục Trân, nghe vậy thì hơi do dự, quay sang hỏi cháu trai:
“Sao lại đưa ba ông cụ ra nông thôn ở vậy?”
Vệ Hạo đáp, giọng trầm xuống:
“Thủ đô giờ không còn an toàn. Chúng ta vẫn chưa lần ra được kẻ đứng sau vụ hạ độc. Một bảo mẫu bình thường thì làm sao dám ra tay với ông nội? Huống chi bà ấy làm việc cho nhà mình nhiều năm, ông nội cháu chưa từng bạc đãi bà ta. Theo lý mà nói, bà ấy chẳng có lý do gì để ôm hận trong lòng.
Chính vì chưa tìm được thủ phạm, tạm thời nên rút lui một bước thì hơn. Ông Thích vốn cũng không thích hợp ở thủ đô lâu dài. Cháu đã tìm sẵn chỗ ở dưới quê cho họ, gần khu đóng quân của dượng. Tiện thể cũng để dượng quan tâm họ thêm chút.”
Vệ Thục Trân nghe xong liền gật đầu, giọng mang theo chút bất đắc dĩ:
“Ừ, chuyện này cũng đâu còn cách nào khác! Thôi được, cứ để họ đi đi. Vừa hay em họ của cháu cũng đang ở bên đó, bảo nó để ý chăm sóc ông ngoại một chút, chắc cũng không có vấn đề gì lớn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play