“Mà giờ đây vấn đề mới là, chính Văn Thanh mới là người viết ra bài hát kia, đúng không? Như thế chẳng phải sự việc đã quá rõ ràng rồi sao?”
Người phụ nữ kia cười khổ rồi nói:
“Lúc đó cô đã thấy lạ rồi! Cái cô bé kia nhìn bề ngoài thì chẳng có gì nổi bật, bình thường thì không có gì xuất sắc, vậy mà đùng một cái lại lấy ra được một bài hát với ca từ xuất sắc đến vậy, như thể có thần linh giúp sức. Cô cũng cảm thấy khó hiểu lắm, mẹ cô bé thì cứ một mực nói là con gái bà ta tự sáng tác, cô cũng chẳng truy hỏi đến cùng.
Nhưng ai mà ngờ được, có người lại gửi bài cho bà ta, để rồi nó đem bài hát đó biến thành tác phẩm của con gái mình. Cũng may tác giả thật vẫn còn giữ lại bằng chứng! Cô thì muốn xem thử hai mẹ con nhà đó giờ định giải thích kiểu gì! Người như thế mà còn dám đánh chủ ý vào cháu à? Cô chẳng quen biết gì với họ cả, nhà đó chắc là con gái ế quá không gả nổi hay sao chứ?”
Vệ Hạo lắc đầu, nhắc nhở:
“Cô à, cô đừng nói lung tung. Nghe cứ như thể cháu đang trả đũa họ vậy. Thật ra chuyện này chỉ là trùng hợp thôi. Mấy hôm trước cô cũng từng gặp tác giả thật rồi đó – chính là cô gái đi cùng giáo sư Thích để chăm sóc ông nội của cháu ấy. Hôm đó cô đi thăm ông, chẳng phải cũng đã gặp qua cô ấy rồi sao?”
Người phụ nữ trung niên bật cười:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play