Dù sao thì ông cũng là vì sức khỏe kém nên mới trốn đến nơi xa như vậy, chắc chẳng ai rảnh rỗi mà đuổi tới tận đó đâu nhỉ? Mà dù có đuổi tới cũng chẳng ngại, vì đó là "địa bàn" của con rể ông kia mà!
Vệ Hồng Kỳ đã quyết, còn Vệ Hạo cũng chẳng có ý kiến gì. Nhà giáo sư Thích giờ đã chẳng còn ai, cũng không có món đồ nào nhất thiết phải mang theo. Những thứ đồ đạc mà Vệ Thần gửi từ Tây Bắc về sẽ được đóng gói gửi thẳng tới Kinh Thành. Mấy món không dùng tới thì cứ để lại nhà họ Vệ cũng chẳng sao.
Còn về phần Vệ Hồng Kỳ, ông có một người quản gia kiêm bạn nối khố từ nhỏ, tên là Quách Thông. Nói là quản gia cho sang, chứ thực ra khi trước cũng chỉ là người hầu nhà họ, sau này hai người cùng tham gia cách mạng, cùng vào sinh ra tử.
Đáng tiếc cách mạng thành công rồi, thì Quách Thông lại bị thương mất một con mắt trong chiến đấu. Từ đó về sau, ông ta không lập gia đình mà vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc Vệ Hồng Kỳ. Trong nhà, ngoài bảo mẫu ra, mọi việc lớn nhỏ đều do Quách Thông lo liệu.
Dạo trước Vệ Hồng Kỳ bị té xỉu, Quách Thông cuống lên đến mức huyết áp tăng cao, đành phải được cô của Vệ Hạo đưa về nhà mình tĩnh dưỡng. Giờ thì Vệ Hạo có thể đón ông ấy trở về rồi.
Quách Thông trở về cùng với ông Vệ Hồng Kỳ, ba ông già tụ lại thì khỏi nói, chuyện gì cũng có thể lôi ra để bàn tán. Văn Thanh thì không ngờ, mình còn chưa kịp làm gì cho ra hồn ở Kinh Thành, vậy mà giờ lại phải dẫn theo ba ông lão quay về điểm tập trung của thanh niên trí thức.
Cô cảm thấy trong lòng mình đúng là hơi buồn bực.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT