Lúc này, Văn Thanh vẫn còn đang xác nhận người trước mặt mình có đúng là Văn Lương không.
Nghe hắn lải nhải một tràng dài, cuối cùng cô cũng chắc chắn đúng là anh họ Văn Lương đây rồi. Không thể ngờ được, trước kia cô giúp hắn báo danh xuống nông thôn, giờ lại đúng dịp đụng mặt ở nơi này!
Chỉ là, cô cũng chẳng ngờ nửa năm trôi qua, Văn Lương lại sa sút đến mức này. Cái người từng ăn chơi lêu lổng, thích diện đồ bóng loáng, tóc tai bóng mượt, lúc nào cũng bảnh bao như công tử phố lớn, bây giờ trông chẳng khác gì kẻ lang thang.
Văn Thanh nhìn hắn từ đầu đến chân với ánh mắt nửa trào phúng nửa khó tin, khiến Văn Lương cũng đỏ mặt xấu hổ.
Thật ra, từ bé đến lớn hắn chưa từng phải làm việc nhà, là cháu đích tôn duy nhất bên nội cho đến khi Văn Đống chào đời, lại còn là con trai duy nhất, thế nên được nuông chiều từ nhỏ. Sống đến mười tám mười chín tuổi đầu, hắn còn chưa từng tự tay giặt nổi cái áo.
Huống hồ ở vùng quê này nước nôi khan hiếm, muốn tắm rửa, gội đầu, giặt giũ hay nấu cơm đều phải tự đi gánh nước.
Mỗi lần đi lấy nước là một quãng đường dài, chỉ riêng việc lao động chân tay ngoài đồng ruộng phân cho hắn mỗi ngày đã đủ làm hắn rệu rã. Vậy mà còn bắt hắn gánh nước, giặt giũ, tắm rửa, nấu cơm nữa sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play