Vệ Hạo lập tức nâng khẩu súng lên, nhắm về phía người lạ. Trần Cường cũng ra hiệu cho đoàn xe dừng lại, chính anh ta cũng lấy súng và chĩa về cùng hướng. Ngay cả Chu Kỳ cũng ló đầu ra khỏi xe nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.
Văn Thanh yên lặng chờ người kia chạy tới gần. Dù người đã đến rất gần, cô vẫn không tài nào nhận ra nổi.
Người đó có nước da ngăm đen, trên tay và mặt đều nứt nẻ, thô ráp như lâu ngày chưa được chăm sóc. Tóc tai rối bù che khuất cả gương mặt, nhìn không rõ diện mạo.
Vệ Hạo giơ vũ khí chặn người phía trước không cho tiến lại gần, sau đó quay đầu liếc nhìn Văn Thanh đang đứng ngơ ngác, nét mặt đầy vẻ mờ mịt.
Cô nghe thấy giọng nói ấy quen quen, nhưng nhất thời vẫn không nhớ ra nổi người kia là ai.
Người nọ thở hồng hộc một lúc, sau khi lấy lại bình tĩnh thì chống tay lên đầu gối, khom lưng, nghiến răng nói:
“Cuối cùng tôi cũng tìm được cô rồi, Văn Thanh! Cô hại tôi thảm hại thế này, có phải chính cô đã đứng tên báo danh đưa tôi xuống nông thôn không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT