Họ không trốn cùng một chỗ, anh không nhìn thấy gương mặt cô lúc ấy trắng bệch đến dọa người. Cả người cô đang run lên bần bật, tất cả hành động vừa rồi đều là phản ứng theo bản năng.
Phải rất khó khăn mới tạm thời áp chế được hỏa lực của đối phương, những người bên ngoài nghe thấy tiếng súng liền lập tức xông vào tiếp viện.
Vệ Hạo bắn một phát súng dứt khoát khiến đối phương phải tạm thời rút lui, sau đó nhanh chóng đá khẩu súng về phía Văn Thanh, trầm giọng dặn dò:
“Cầm lấy! Không cần ngắm chuẩn, cứ nhắm về phía bọn chúng mà nổ súng là được! Bọn tôi sẽ rút về xe trước, cô với Trần Cường phụ trách cầm cự một lúc! Người của chúng ta đã đến rồi!”
Văn Thanh theo phản xạ cúi xuống nhặt khẩu súng, lòng còn đang run lên từng cơn. Cô thầm nghĩ:
“Tay mình run đến mức này, còn bắt mình ngắm chuẩn thì đúng là mơ giữa ban ngày.”
Kiếp trước cô từng thích bắn súng, nhưng thật ra chỉ là ham vui trong mấy buổi huấn luyện quân sự ở trường học.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT