Bởi lẽ, trong mắt họ, khi đã tham gia nhiệm vụ thì ăn được gì là ăn, có gì ăn nấy! Những ngày phải ẩn náu, đói vài hôm là chuyện bình thường.
Chu Kỳ còn từng ở chuồng ngựa, thường xuyên ăn không đủ no. Đất hoang sản lượng rau củ chẳng đáng là bao, nếu trên núi không còn mấy khóm rau dại để đào, e là mọi người đã chết đói từ lâu rồi.
Trải qua hành trình gian khổ suốt năm sáu ngày, cuối cùng họ cũng đến được điểm cuối. Chờ đợi họ là hai ngày rong ruổi bằng xe tải, lại còn phải băng qua đoạn đường quốc lộ tạm bợ giữa sa mạc mênh mông, hoang vu không bóng người.
Ban đầu, Văn Thanh còn tưởng chỉ cần xuống khỏi tàu là yên ổn, ai ngờ còn chưa kịp cảm thán cảnh hoang mạc khắc nghiệt thì suýt nữa bị trúng đạn vào đầu.
Vừa xuống tàu, bốn người tách nhau ra, đi về một hướng khác. Người dẫn đường vẫn đang giới thiệu tình hình thì bất ngờ, Vệ Hạo kéo vội Chu Kỳ về phía sau, rút vũ khí và bắt đầu bắn trả.
Văn Thanh chỉ nghe một tiếng súng nổ chát chúa, đạn bay sượt qua cây cột nơi Chu Kỳ vừa bước tới. Ngay sau đó, Vệ Hạo đẩy Chu Kỳ núp phía sau mình, vừa nổ súng đáp trả, vừa cùng Chu Kỳ ẩn mình sau cột bê tông.
Trần Cường kéo theo Văn Thanh đang run đến mức chân tay mềm nhũn, trốn về phía một cây cột khác gần đó. Tiếng súng lại vang lên, đạn bay vèo vèo về phía cây cột mà Vệ Hạo cùng Chu Kỳ đang nấp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT