Tôi biết yêu cầu này có hơi quá, nhưng nước nôi, củi lửa bọn tôi đều có thể chuẩn bị được. Quan trọng là thầy giáo Chu hiện giờ yếu quá, e là phải trông cậy vào cô rồi! Cả ba chúng tôi chẳng ai rành chuyện bếp núc!”
Trong lòng, Văn Thanh chỉ muốn đảo mắt, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Cô thầm nghĩ:
“Đừng tưởng tôi ngốc, tôi không đoán được ý đồ của các anh chắc? Lúc ba người ngồi vào bàn ăn, nhìn thái độ là tôi hiểu ngay! Mấy món tôi nấu mà các anh ăn sạch không chừa, đến nước canh cũng không sót giọt nào!
May mà tôi nấu dư cơm, nếu không thì chắc chẳng đủ chia cho mấy anh. Nói là vì sức khỏe thầy giáo Chu, thật ra là vì ham ăn thì có! Thầy giáo Chu dạ dày yếu, ăn còn ít hơn cả mấy người, lại còn kiêng dầu mỡ và gia vị nữa!”
Những lời ấy, dĩ nhiên Văn Thanh không thể nói ra miệng. Có được cơ hội rời khỏi ngôi làng này, cô cầu còn không được.
Sống ở đây, cô lúc nào cũng phải cẩn trọng dè dặt, chỉ sợ một ngày nào đó lại bị ai đó cầm cuốc đánh chết mà chẳng rõ lý do.
Khi Hứa Trường Xuân nhận được lệnh từ trong thành, ông lập tức đứng ra sắp xếp che giấu giúp Văn Thanh. Chẳng bao lâu sau, ông tuyên bố rằng Văn Thanh vì lý do sức khỏe cần phải trở về thành để điều trị.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT