Bây giờ có được nửa con heo từ bên ngoài, ít nhất trong mùa đông năm nay cô có thể ăn thịt khô mà không phải lo nghĩ nhiều. Cùng lắm thì trốn trong phòng mà ăn, ai mà biết cô ăn được bao nhiêu?
Vệ Hạo không kịp về lúc có món thịt kho tàu, nhưng khi anh quay lại thì vừa kịp lúc có món gà nướng hạt dẻ và một bát thịt thỏ cay nồng.
Sau khi ăn cơm xong, Vệ Hạo kéo Văn Thanh ra trước nhà cô. Hai người ngồi trên chiếc ghế tre đặt ngoài sân, Vệ Hạo nhìn cô nghiêm túc nói rõ mọi chuyện:
“Bàn bạc chút nha, đồng chí thanh niên trí thức Văn. Tôi vừa nhận được chỉ thị từ cấp trên. Nếu cô đã chấp nhận điều trị thay cho thầy giáo Chu, thì lần này chúng tôi muốn cô theo đoàn lên Tây Bắc một chuyến. Mọi thủ tục bên phía chúng tôi sẽ lo liệu, vé tàu và chuyện ăn uống cũng đều do chúng tôi phụ trách.
Có điều, lần đi Tây Bắc này, đến lúc quay lại thì có lẽ phải đợi đến mùa xuân. Bên đó giờ đã bắt đầu có tuyết rơi, có khả năng đến lúc chúng ta lên sẽ gặp đại tuyết, đường núi bị phong tỏa. Nên khả năng cao là phải ở lại đó suốt mùa đông mới có thể về được.
Nhưng cô yên tâm, chúng tôi đã xin cho cô chế độ trợ cấp. Sẽ có người mang áo bông, đồ dùng mùa đông đến tận nơi cho cô, cô không cần lo khoản đó.
Trong mấy tháng sắp tới, cô sẽ được hưởng mức trợ cấp phù hợp, tính theo tiêu chuẩn lương hộ lý ở bệnh viện huyện, là 35 đồng một tháng. Phiếu gạo và các nhu yếu phẩm cũng sẽ cấp phát theo mức đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT