Nếu đã chướng mắt, mọi chuyện lại đều là do ép buộc? Vậy ba đứa con kia từ đâu mà có? Đã không muốn tham gia lao động, lại còn mơ mộng vinh hoa phú quý, trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp đến thế?
Khi Văn Thanh quay trở lại điểm tập trung thanh niên trí thức, Chu Kỳ lúc này đã có thể chậm rãi bước đi trong sân. Vừa thấy cô trở về, ông buột miệng gọi:
“Bé con, cháu về rồi đấy à!”
Văn Thanh hơi bất đắc dĩ, dù biết rõ mình không phải con gái ông. Thế nhưng khi nghe ông gọi như vậy, lòng cô vẫn dâng lên một cảm giác ấm áp. Cô liền đáp lại:
“Vâng, cháu về rồi ạ!”
Chu Kỳ mừng rỡ khi được cô hồi đáp, ông ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:
“Ông… à không, ông cũng không biết nên nói với cháu thế nào nữa. Gọi cháu là ‘bé con’, cháu không thấy phiền sao? Nếu con gái ông còn sống, giờ chắc cũng lớn hơn cháu khoảng mười tuổi. Con bé là con út của ta, mất khi vừa tầm tuổi cháu bây giờ…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT