Cha mẹ anh thương cậu con út nhất, chắc chắn sẽ không phản đối. Năm đó, khi anh bị đưa xuống nông thôn cũng là vì mẹ không nỡ để thằng em yếu ớt của anh đi. Giờ thì giúp anh trông con chẳng phải cũng là lẽ đương nhiên sao? Xem như là bù đắp cho thiệt thòi năm đó của anh cũng được.
Nghĩ thông rồi, Đặng Lâm quyết định đến trạm bưu điện ở thị trấn gọi điện về nhà.
Cha mẹ anh đều có việc làm ổn định, chỉ cần nói rõ mọi chuyện qua điện thoại là được. Còn khoản tiền một nghìn đồng kia, tất nhiên cũng phải xin cha mẹ chu cấp.
Dù gì thì muốn tìm việc cho em trai cũng cần có tiền. Với mức tiết kiệm tích góp của cha mẹ anh — đặc biệt là mẹ anh, người nổi tiếng tiết kiệm — thì một nghìn đồng có lẽ không phải vấn đề quá khó. Chỉ cần anh cắt đứt được với Hứa Kiến Hồng, yên ổn trở về làm việc trong nhà máy, sau đó tìm một người vợ khác, vài năm nữa sẽ đón con về sống cùng, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy cả thôi.
Đặng Lâm cảm thấy mình quả là một người lanh lợi, vì thế sau khi chào tạm biệt Hứa Trường Xuân, anh lập tức đến bưu điện ở thị trấn, gọi điện về nhà để xin tiền và sắp xếp chỗ ở cho lũ nhỏ. Chờ đến khi Đặng Lâm đi khỏi, Hứa Trường Xuân mới nhẹ nhàng thở phào một hơi. Ông không ngờ những lời Văn Thanh dạy mình lại có tác dụng đến vậy.
Thật ra ban đầu, Hứa Trường Xuân cũng không nghĩ rằng Đặng Lâm sẽ sảng khoái bồi thường cho con gái ông như vậy. Có trong tay một nghìn đồng, còn lo gì chuyện con gái không lấy được chồng?
Dù sau này thật sự không ai dám cưới, thì chỉ cần nhìn vào số tiền ấy, chắc là anh chị trong nhà cũng sẵn chăm sóc con gái ông, hoặc ít nhất là chấp nhận để cô sống trong nhà mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT