“Mới mấy tháng mà cô đã có cả triệu người theo dõi, thu nhập mỗi tháng còn nhiều hơn cả tiền tôi quảng bá mỹ phẩm mỗi ngày! Còn được mời làm đại diện quảng cáo trò chơi, chẳng phải là nhờ vào gương mặt kia hay sao? Khó khăn lắm tôi mới nhận được hợp đồng với một nhãn hàng mỹ phẩm lớn, vậy mà bọn họ lại đổi ý, bảo giao cho cô thực hiện! Cô đúng là đồ... Tôi muốn phá nát gương mặt của cô xem thử cô còn dựa vào đâu để kiếm tiền? Bình thường gọi tôi là tiền bối ngọt xớt, mà lại giành mất công việc thì sao không nhường tiền bối một chút?”

Văn Thanh nhìn vào màn hình phát sóng, vừa ôm cổ vừa khóc nức nở đầy đau đớn, nhưng tiếng khóc lại nhỏ nhẹ, chỉ là âm thầm rơi lệ. Cô biết rõ mình khóc thế nào là đẹp nhất, và đúng như vậy, làn đạn trên màn hình lập tức tràn ngập dòng chữ: “Cô em đáng thương quá!” Cũng có người bắt đầu nghi ngờ rằng Văn Thanh đã cướp công việc của Julie, Văn Thanh vừa khóc vừa nói: “Julie, chị nghe tin này ở đâu vậy? Em đâu có biết gì! Mỹ phẩm gì chứ? Giám đốc Vương! Xin hãy ra mặt, em thực sự không biết mà!”

Tình hình hỗn loạn, ai cũng lao về phía phòng phát sóng trực tiếp, chẳng ai biết rằng camera vẫn chưa tắt, buổi phát sóng vẫn đang tiếp tục. Giám đốc Vương – là một phụ nữ – tức giận đến mức tát thẳng vào mặt Julie đang giãy giụa. Cả người quay phim thế thân cũng bị chấn động bởi cú tát quá mạnh đó.

Lúc này đến lượt Julie chết sững, mặt cô ta lập tức sưng vù. Giám đốc Vương không kiềm chế được cơn tức giận, tiếp tục mắng như sấm dội:

“Chính cô làm hỏng giọng mình, bảo nói chuyện nhỏ nhẹ một chút cũng không chịu! Cô gào lên như mấy ông già vậy đó! Âm thanh phòng phát sóng thì có sửa được đâu! Tìm người lồng tiếng cho cô, thì ai đến cô cũng mắng, đến nỗi họ phải bỏ đi! Tôi không biết fans còn trụ nổi với cô tới bao giờ! Không muốn làm thì bồi thường hợp đồng rồi cuốn xéo!”

“Còn dám ra tay đánh người, cô tính biến tôi thành kẻ điên à? Bảo cô quảng bá sản phẩm, người ta hỏi hơn bốn mươi tuổi dùng son môi do cô giới thiệu có đẹp không, cô lại bảo già rồi thì đừng mơ xinh đẹp! Thái độ như vậy mà đòi lên làm ngôi sao? Ngày mai đi bán bột đinh ốc cho rồi!”

Giám đốc Vương đang mắng đến cao hứng thì có người chạy vào hô lớn:

“Camera phòng phát sóng vẫn mở! Tất cả đều bị phát sóng ra ngoài! Mới mười mấy phút mà đã có hơn mười vạn người xem! Còn đang tăng nữa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play