Trần Tử Khinh tỉnh lại, anh phát hiện mình đang nằm trên giường, trước mắt là những đồ đạc đơn sơ quen thuộc. Anh chớp mắt vài cái, cố gắng ngồi dậy nhưng cả người mềm nhũn, hai cổ tay đau nhức.
Hai cổ tay được băng vải, bên trong có vết thương còn rất mới.
Trần Tử Khinh khó nhọc nâng một tay lên trước mặt. Loại vải này không phải của bất kỳ ai trong số sư phụ và đồ đệ ở nghĩa trang, trông như loại vải thượng hạng. Ai đã băng bó cho anh vậy? Anh nhớ mình đi theo tú tài qua một góc phố, sau gáy đau nhói rồi mất ý thức. Sau đó anh đã đi đâu, gặp chuyện gì hoàn toàn không biết.
Cơn đau như xé tan thần kinh Trần Tử Khinh. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh: "Mình không bị ai đó lấy máu chứ?"
Anh thở gấp ngồi bật dậy, trong lúc xuống giường anh liếc qua ô cửa gỗ hé mở. Khe hở lộ ra màu đen đặc quánh, bây giờ là đêm khuya.
Sao từ lúc hôn mê đến khi tỉnh lại trời đã tối thế này! Chưa qua một ngày chứ? Không lẽ đã mấy ngày rồi?
Trần Tử Khinh chống tay xuống giường lê từng bước đến ghế ngồi. Anh dán người lên bàn, với tay lấy chiếc gương đồng. Chỉ động tác đơn giản đó cũng khiến anh kiệt sức.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT