Trong phòng bao, vài người đã kéo về phía Trần Cường, còn bên ngoài hành lang phòng bao, Tiên Tảo Tảo đang đẩy xe lăn của Lệ Đình

Cô lại khoác lên chiếc áo màu đen xấu xí ban đầu.

Lệ Đình bình tĩnh liếc nhìn cô, thấy vẻ mặt cô thấp thỏm bất an, hắn mở miệng hỏi: “Giấu mình trong lớp áo khoác, em muốn như vậy à?”

Trong mắt hắn, ai mà không muốn đường đường chính chính, không cần che che giấu giấu xuất hiện?

Tiên Tảo Tảo từ nhỏ đã xinh đẹp đến mức khiến người ta ngoái nhìn, cô lại sợ bị chú ý?

Tất cả chẳng qua cũng chỉ là vì nhiệm vụ mà thôi.

Vì thế, khi đối mặt với câu hỏi của Lệ Đình, cô chỉ chớp mắt ngây thơ, lí nhí đáp: “Cũng… cũng tạm được.”

Là tiểu hồ yêu xinh đẹp nhất, nhan sắc của cô tuy không đến mức vô địch thiên hạ, nhưng ít nhất cũng đủ để chiếm được chút lợi thế từ người khác.

Chỉ là để khớp với thiết lập kiều hoa của mình, cô phải tỏ ra nhút nhát, giống như sẽ hoảng sợ khi bị ánh mắt nóng rực của người khác nhìn chằm chằm.

Lệ Đình nói: “Cởi áo khoác.”

Tiên Tảo Tảo quay sang nhìn hắn, cả người hơi ngốc: “Cái gì cơ?”

“Em nói muốn bảo vệ tôi.” Lệ Đình nghiêng đầu liếc cô một cái, khóe môi khẽ cong lên, “Bước đầu tiên, tháo mũ xuống, đứng sau lưng tôi, em dám không?”

Để mọi người biết em là người của ta, để ta đích thân giải quyết những rắc rối và mơ tưởng mà dung mạo của em mang lại.

Tiên Tảo Tảo:… Có gì mà không dám chứ?

Nhưng lời cô nói lại là: “Muốn em tháo mũ xuống, đó là nguyện vọng của Lệ ca ca sao?”

Nếu thật sự là như vậy… thì cô lập tức có thể hoàn thành nhiệm vụ! Quả nhiên là thông minh đỉnh cao!

“Nguyện vọng của tôi?” Lệ Đình bị Tiên Tảo Tảo chọc cười, ngay sau đó như chợt nghĩ đến điều gì, nửa phần giễu cợt, nửa là tự chế giễu cười nhạo: “Vật nhỏ à, nguyện vọng của tôi… không đơn giản như thế đâu.”

“Chuyện này không cần em biết, cũng không giúp được gì đâu.”

Nói xong, sắc mặt Lệ Đình tối lại, lạnh như băng.

Tiên Tảo Tảo đụng phải tường sắt, ván đầu tiên, thất bại hoàn toàn.

Cô tháo mũ xuống, cố tình làm ngơ những ánh mắt kinh diễm xung quanh, ngoan ngoãn đẩy xe lăn đưa Lệ Đình rời khỏi khách sạn.

Trợ lý làm việc vô cùng chu đáo, ba người vừa ra đến cửa khách sạn, lập tức đã có xe chạy đến đón.

Lên xe, ổn định chỗ ngồi xong xuôi.

Lệ Đình bắt đầu đưa ra hàng loạt câu hỏi với Tiên Tảo Tảo. Sau một hồi hỏi tới tấp, cuối cùng hắn và trợ lý mới làm rõ được quá trình mà Tiên Tảo Tảo đã trải qua.

Sau khi xuống máy bay về nước, cô lại ngoài ý muốn ngồi chung chuyến xe thuê với tiểu minh tinh tuyến mười tám.

Giữa đường, tiểu minh tinh đã bị người của Lệ Đình mời đi.

Chiếc taxi ấy, Tiên Tảo Tảo còn chưa kịp rời khỏi thì bên phía Trần Cường đã sớm nhận được tin tức từ tiểu minh tinh. Vừa nhìn thấy trong xe có Tiên Tảo Tảo, bọn họ liền đưa cô về khách sạn.

Mà Tiên Tảo Tảo, vì nghe thấy tên của Lệ Đình nên rất phối hợp.

Những chuyện sau đó, Lệ Đình đều đã biết rõ.

Đến nỗi Tiên Tảo Tảo hành lý này kia, cũng để hết lại trên xe taxi.

Lệ Đình nhìn chằm chằm vào Tiên Tảo Tảo, không biết phải nói gì.

Mặc dù mục đích chính của cô khi về nước là để gặp hắn, nhưng khi có người nhắc đến tên hắn, vật nhỏ lại vô tư đi theo người ta…

Cái sự thiếu cảnh giác này thực sự khiến người ta phải run sợ.

Tiên Tảo Tảo âm thầm chọc 001: “Hắn đang nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt thật đáng sợ.”

001: “Ngoan, hắn chỉ đang hung dữ với cô thôi, mau khoe mẽ đi! Bán manh!”

Tiên Tảo Tảo gục đầu xuống, khẽ meo meo nhìn lén Lệ Đình một cái, người ta vẫn còn trừng cô, “Em sai rồi.”

Tiên Tảo Tảo đáng thương chớp chớp mắt, “Em sửa.”

Còn đang chuẩn bị răn dạy người, Lệ Đình chỉ khẽ ho một tiếng, không nói gì thêm.

Mẹ chọn người, thật đúng là có thể trị hắn. Với tính cách mềm mại của Tiên Tảo Tảo, hắn thật sự không thể tức giận nổi.

“Đừng tùy tiện tin vào người khác, cẩn thận người ta lừa bán em,” Lệ Đình nghiêm túc dạy dỗ.

Trong lòng hắn không khỏi thở dài một tiếng.

Cũng không biết Tiên gia nuôi Tiên Tảo Tảo thế nào, lại dưỡng ra một người đơn thuần đến vậy, còn mềm mại đáng yêu.

"Dạ dạ, Lệ ca ca nói rất đúng." Tiên Tảo Tảo ngoan ngoãn gật đầu, thái độ hết sức phối hợp, không hề có chút phản kháng hay phản nghịch nào.

Lệ Đình vừa lòng gật đầu, trong lòng nghĩ rằng phải trông kỹ người này, tránh để cô bị người khác khi dễ.

Tiên Tảo Tảo cũng rất vừa lòng, nếu đối tượng công lược không tức giận, thì cô sẽ sớm biết được nguyện vọng của đối phương đi?

Không tồi không tồi, Tiên Tảo Tảo, mày giỏi lắm! Cô tự khẳng định cho mình một cái ngón tay cái.

Chỉ là, cảm giác như có gì đó cô đã quên mất.

Là cái gì nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play