Nhưng trước khi kịp nhìn thấy Lệ Đình, Thi Ngữ Lam đã thấy được Lệ lão, cùng quản gia nhà họ Lệ.
Lệ lão đã ngoài năm mươi nhưng không thấy già, vẫn toát ra khí chất nghiêm nghị.
Ngay khi ông vừa xuất hiện, Thi phu nhân lập tức kéo con gái đứng dậy: “Lệ lão, đây là con gái tôi – Ngữ Lam.”
“Ngồi đi.” Lệ lão thản nhiên xua tay, ánh mắt chỉ lướt qua Thi Ngữ Lam đang mặc sườn xám, trông đoan trang đúng mực, giọng ông cũng không mấy nhiệt tình: “Lệ Đình sẽ đến ngay. Quản gia, dâng trà.”
Lão quản gia dâng trà lên, thái độ đối với hai mẹ con họ vẫn lãnh đạm như cũ, không chút nhiệt tình, cũng chẳng có lấy một câu khen ngợi.
Thi Ngữ Lam trong lòng cực kỳ khó chịu, cơn giận như nghẹn lại nơi ngực, nhưng lại chỉ có thể nhẫn nhịn.
Dù sao thì, gương mặt nghiêm nghị kia của Lệ lão khiến cô không dám tỏ ra lỗ mãng.
Cô chỉ đành trông chờ Lệ Đình mau chóng xuất hiện.
Cô tin rằng mình có thể dùng khuôn mặt và dáng người để chinh phục đối phương…
Lúc Lệ Đình đến, mẹ con Thi Ngữ Lam đang ngồi trò chuyện với Lệ lão, ít nhất thì là một bên Thi phu nhân đang vui vẻ tán chuyện.
Đầu tiên là tiếng động cơ xe vang lên, rồi ngay sau đó, Thi Ngữ Lam liền thấy vẻ mặt nghiêm túc thường ngày của lão quản gia bất ngờ hiện lên nét kinh hỉ. Sau khi báo lại với Lệ lão, ông lập tức sai người hầu ra tận cửa nghênh đón.
Thi Ngữ Lam thầm nghĩ, lần này ra trận đúng là khí thế khác hẳn, đâu giống như hai mẹ con cô phải đợi nửa ngày mới thấy Lệ lão xuất hiện.
Đồng thời trong lòng cũng không khỏi tò mò, Lệ Đình rốt cuộc là người thế nào? Nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy có ai đó nhẹ nhàng đẩy mình một cái.
“Mẹ?” Cô nghi hoặc quay đầu lại nhìn.
“Vị hôn phu của con sắp đến rồi, còn không mau ra đón?” Thi phu nhân cười tủm tỉm nói, nhưng ngay khoảnh khắc Thi Ngữ Lam vừa đứng dậy, bà liền kéo nhẹ cô lại, hạ giọng dặn dò: “Đi đứng cho có tư thế, chỉnh lại dáng vẻ một chút!”
Thi phu nhân nghĩ rằng, nếu nữ nhi đích thân ra ngoài đón Lệ Đình, hẳn là có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng hắn.
Thi Ngữ Lam làm bộ rụt rè nghịch vạt váy, uyển chuyển bước đi về phía sân.
Nhà cũ Lệ gia nằm ở vùng ngoại thành, sân rộng thênh thang, vì vậy khi cô vừa đi đến cổng, chiếc xe của Lệ Đình cũng vừa đúng dừng lại.
Người đầu tiên bước xuống là trợ lý Mộc Phong. Thi Ngữ Lam lập tức giữ dáng vẻ duyên dáng nhất, tim đập rộn lên, kế tiếp, chẳng phải là đến lượt Lệ Đình xuất hiện sao?
Thấy lão quản gia ân cần tiến lên đón, Thi Ngữ Lam lập tức chắc chắn, nhất định là Lệ Đình đến rồi!
Cô vội vàng bày ra nụ cười tươi tiêu chuẩn kiểu "bình hoa", toàn tâm toàn ý chờ đợi Lệ Đình bước xuống xe. Dựa vào gương mặt xinh đẹp và vóc dáng uyển chuyển của mình, cô tin chỉ cần một lần là đủ để bắt lấy trái tim hắn.
Thi Ngữ Lam đang mải cười ngọt ngào, ai ngờ cửa xe vừa mở ra, người bước xuống lại là một thiếu nữ váy trắng, kèm theo giọng nói trong trẻo vang lên: “Chào bác quản gia ạ.”
Nụ cười trên mặt Thi Ngữ Lam thoáng cứng lại.
“Đừng lo, thiếu gia Lệ vốn không thích mấy kiểu con gái thế này.” Không biết từ khi nào, Thi phu nhân cũng đã bước đến bên cạnh, ánh mắt đầy soi mói quét qua thiếu nữ váy trắng một lượt, sau đó quay sang nói với con gái: “Hơn nữa, dù có xinh thì có hơn nổi con sao?
Thủ đoạn liệu có qua mặt được con không?”
Thi Ngữ Lam nghe vậy mới thấy lòng vững hơn đôi chút. Cô khẽ đưa tay vén lọn tóc bên tai, tự tin nghĩ, so với cô mà xinh hơn thật sự không có bao nhiêu người đâu.
Tiên Tảo Tảo vẫn chưa hay biết, chỉ trong chốc lát đã có người xem cô là cái gai trong mắt, thậm chí còn chướng mắt cô.
Lúc này, cô đang quay lưng về phía hai mẹ con Thi Ngữ Lam, cẩn thận giúp Lệ Đình xuống xe.
Rõ ràng xe lăn có thể tự động di chuyển, vậy mà Lệ Đình cứ làm như không được, cố tình bắt cô giúp. Nhưng nghĩ đến việc tiếp xúc nhiều hơn có thể khiến tình cảm hai người thân thiết hơn, mà tình cảm tiến triển thì sẽ giúp cô sớm biết được tâm nguyện của Lệ Đình.
Tiên Tảo Tảo đương nhiên nhận việc.
Còn nhận rất là hào hứng nữa kia.
“Boss bên này, lát nữa còn phải làm phiền Tiên tiểu thư thêm rồi.” Mộc Phong cung kính nói với cô. Hắn ở một bên nhìn thấy lão quản gia liếc nhìn Tiên Tảo Tảo, sợ chọc BOSS nổi giận, nên trước tiên đã đánh tiếng cảnh báo với lão quản gia.
“Lắm chuyện.” Lệ Đình vừa ngồi vững trên xe lăn đã trở tay nắm lấy tay Tiên Tảo Tảo, kéo cô lại gần, “Vật nhỏ, đừng có lười biếng, giúp ta đẩy xe.”
Lệ Đình nói chuyện với ngữ khí bình thản, nhưng khóe môi lại không giấu nổi nụ cười nhẹ.
Nói xong, hắn còn không quên liếc mắt một cái cảnh cáo lão quản gia, ánh mắt mang theo sự che chở rõ rệt.
Gừng càng già càng cay, lão quản gia lập tức hiểu ngay ý tứ.