Vậy chẳng phải là nói… vừa rồi cô bị đối tượng công lược trêu ghẹo sao?
Nhưng khi Tiên Tảo Tảo quay đầu nhìn về phía Lệ Đình, người kia đã ngồi thẳng người lại, tựa lưng vào ghế với dáng vẻ cao ngạo và nghiêm túc như cũ.
Khiến Tiên Tảo Tảo không khỏi nghi ngờ, vừa rồi có phải chỉ là ảo giác của cô không?
Xe chạy rất nhanh, con đường rộng lớn dần dần trở nên đông đúc, dòng xe cộ chậm chạp nối đuôi, người đi đường cũng mỗi lúc một nhiều. Cho đến khi rẽ vào đoạn giao lộ nhộn nhịp, chiếc xe chính thức tiến vào khu phố thương mại sầm uất.
Tiên Tảo Tảo hứng thú ghé vào cửa sổ xe, cảm nhận bầu không khí náo nhiệt tràn vào trước mặt.
Mộc Phong chọn khu vực toàn hàng xa xỉ, người cũng ít hơn đôi chút, yên tĩnh hơn một phần.
“BOSS, đến nơi rồi.” Mộc Phong dừng xe ổn thỏa, mở cửa sau xe ra, vừa định đẩy xe lăn xuống thì đã bị ngăn lại.
Lệ Đình quay đầu nhìn về phía Tiên Tảo Tảo, cô vừa bước ra khỏi xe, hử...?
Nhà cũ Lệ gia ở khu thương mại này sao? Không giống mà?
Lệ Đình nhẹ nhàng dùng ngón trỏ thon dài gõ gõ lên tay vịn xe lăn, động tác nhỏ nhẹ nhàng nhưng đủ để thu hút ánh mắt Tiên Tảo Tảo quay lại.
Tiên Tảo Tảo lập tức hiểu ý, ngoan ngoãn cười một cái, rồi chủ động bước lên, nhận lấy xe lăn từ tay trợ lý, “Mộc Phong ca ca vất vả rồi, để em làm là được!”
Thiếu nữ với khuôn mặt dịu dàng, nụ cười rạng rỡ tỏa sáng, nhưng Mộc Phong lại cảm thấy cả người lạnh toát. Nghĩ đến lý do khiến mình lạnh sống lưng, hắn lập tức ngoan ngoãn giao xe lăn ra.
Quả nhiên, xe lăn vừa được giao cho Tiên Tảo Tảo, cảm giác lạnh lẽo cũng biến mất.
Trợ lý nhìn bóng lưng Tiên Tảo Tảo đẩy Boss rời đi, không khỏi khẽ lắc đầu. BOSS nhà hắn từ trước đến nay vốn có tính chiếm hữu cực mạnh, chẳng lẽ ngay cả cô gái nhỏ này… cũng bị hắn xem như là đồ của mình rồi sao?
Cũng không biết, kiểu quan hệ thế này với hai người bọn họ rốt cuộc là tốt hay xấu.
Nhưng mặc kệ là tốt hay xấu, Tiên Tảo Tảo vẫn đẩy Lệ Đình tiến vào trung tâm thương mại. Cô nghiêng đầu, dịu dàng hỏi: “Lệ ca ca, anh muốn mua gì sao?”
Giọng nói mềm mại, dung mạo đẹp đến mức vượt qua thực tại, cộng thêm khí chất ngạo nghễ của Lệ Đình, chỉ trong nháy mắt khi cả hai vừa bước chân vào thương trường, nháy mắt khiến đám đông oanh động.
Đối mặt với làn sóng người đổ dồn ánh mắt tới, bước chân của Tiên Tảo Tảo khẽ khựng lại.
Đúng vậy chứ, đây mới là trận thế nghênh đón xứng với cô! Khi còn ở tộc hồ yêu, có lần nào cô bước ra ngoài mà không mang theo khí thế lẫm liệt?
Tiên Tảo Tảo kích động đến mức đầu ngón tay cũng bắt đầu run lên.
“Đừng sợ,” Lệ Đình mặt không biểu cảm, đối diện ánh mắt của đám đông, ngược lại lại thản nhiên vươn tay, nắm lấy tay cô đặt trên tay vịn xe lăn.
Tiên Tảo Tảo hoàn hồn.
Lệ Đình lúc này hiếm khi dịu giọng, hắn nắm tay Tiên Tảo Tảo, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai:
“Tảo Tảo, đẩy ta lên lầu.”
Bên cạnh, Mộc Phong vội vàng sắp xếp vệ sĩ giữ trật tự, bảo an trung tâm thương mại cũng nhận được lệnh mà đến hỗ trợ.
Mà sau khi nghe Lệ Đình nói vậy, Tiên Tảo Tảo cũng từ cơn phấn khích dần lấy lại bình tĩnh.
Giờ cô là người, là kiều hoa, cho nên…
"Người nhiều quá đi, Lệ ca ca..." Tiên Tảo Tảo rụt rè thì thầm.
Giọng nói mềm mại nho nhỏ, bị tiếng người ồn ào bao phủ, rõ ràng rất khó nghe thấy, vậy mà Lệ Đình vẫn bắt được từng chữ một.
Trước khi đến trung tâm thương mại, hắn đã lường trước rằng Tiên Tảo Tảo có thể sẽ gây ra chút chú ý, nhưng không ngờ vẫn đánh giá thấp sức ảnh hưởng của cô.
Cho nên, khi xảy ra cảnh hỗn loạn nhẹ như thế này, hắn thật sự có chút bực mình.
Mặc dù trong lòng Lệ Đình vẫn còn chút bực bội, nhưng đối với Tiên Tảo Tảo, hắn lại bất ngờ có sự kiên nhẫn.
"Sợ sao?" Lệ Đình nhẹ nhàng nắm tay Tiên Tảo Tảo, xe lăn cũng dừng lại. Hắn chờ đợi câu trả lời từ cô.
Hắn nghĩ rằng Tiên Tảo Tảo sẽ tự tin bước ra ngoài, nhưng nếu cô nhút nhát, sợ bị người khác chú ý, thì hắn sẽ sẵn sàng đưa cô quay lại xe.
Tiên Tảo Tảo nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Lệ Đình, ngừng lại một chút. Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi, như thể có một cái móc nhỏ làm trái tim hắn mềm yếu.
Lệ Đình ngừng lại, hít thở sâu, ngẩng đầu ngồi trên xe lăn, chờ đợi câu trả lời của Tiên Tảo Tảo.
Tiên Tảo Tảo vẫn với giọng nói nhỏ bé yếu ớt, vẫn là một chút nhút nhát, nhưng cô kiên quyết nói: “Không sợ, Lệ ca ca, chúng ta đã nói rồi, em —— bảo vệ —— anh.”
Cô chỉ vào ngực mình, ngón tay xoay nhẹ rồi lại chọc chọ vào bả vai Lệ Đình, khuôn mặt tươi cười mềm mại như ánh sáng ấm áp, chói loá mắt Lệ Đình.