Tiên Tảo Tảo nắm chặt góc áo, cảm thấy ấm ức:... Hắn ăn kẹo que của ta, còn không nói cảm ơn!
001: “Sờ sờ, ngoan ha, vì nhiệm vụ mà!”
Tiên Tảo Tảo bĩu môi, rồi liếc nhìn Lệ Đình với gương mặt tuấn mỹ, cô hít một hơi thật sâu.
“Quần áo cũng là dì tìm giúp em, khá đẹp.” Tiên Tảo Tảo nhớ đến câu hỏi của Lệ Đình, lập tức trả lời.
Giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng, mang theo chút ủy khuất không thể che giấu.
Lệ Đình dừng động tác ăn kẹo, hắn nâng mí mắt, nhìn về phía thiếu nữ, đặc biệt là chiếc áo sơmi nam trên người cô, có vẻ quá rộng so với thân hình nhỏ bé của cô.
Quần áo của hắn phần lớn đều là những thiết kế cao cấp từ Ý, từ kiểu dáng đến chất liệu đều được chọn lọc kỹ càng, được làm ra từ tay các thợ may bậc thầy. Mỗi bộ trang phục đều toát lên vẻ đẹp hoàn hảo, nhưng khi hắn mặc vào, lại toát lên vẻ mạnh mẽ và tao nhã của một người đàn ông.
Thế nhưng, khi những bộ đồ ấy mặc lên người tiểu gia hỏa này, lại bất ngờ phù hợp một cách hoàn hảo.
Lệ Đình chống cằm, nhìn chiếc áo sơ mi trắng đơn giản của mình bị Tiên Tảo Tảo mặc thành váy ngủ, lại nghe vật nhỏ khen đẹp.
Không thể không thừa nhận, hắn thật sự đã bị lấy lòng rồi.
Tiên Tảo Tảo không hề biết Lệ Đình đang nghĩ gì, mọi sự chú ý của cô đều tập trung vào chiếc kẹo que trong tay hắn.
Cô mở to mắt, nhìn chằm chằm vào môi Lệ Đình, rồi lại liếc nhìn thêm lần nữa.
Tiên Tảo Tảo nhìn thấy Lệ Đình ăn kẹo que, bộ dáng rất thích thú, cô hơi giận dỗi, thở dài một cái rồi cúi đầu xuống.
Ngón tay tinh té vuốt ve quần áo của mình, chơi đùa một lúc.
Hừ, dường như đối phương thật sự rất thích kẹo que cô cho hắn, nhưng lại không chịu chia sẻ cho cô một chút nào.
Tiên Tảo Tảo liếm liếm môi, nhìn cây kẹo que màu hồng nhạt, cô cũng muốn thử ăn một chút.
Lệ Đình cảm nhận được ánh mắt lên án của tiểu gia hỏa, hắn khẽ mỉm cười, ngoài ý muốn nhận ra rằng kẹo que gì đó, thực sự không đến nỗi tệ.
Hắn thưởng thức ánh mắt đầy rối rắm của Tiên Tảo Tảo, ăn càng chậm, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Cảm ơn em đã cho kẹo que, tôi thật sự cảm thấy được an ủi.”
Nói xong, Lệ Đình duỗi tay nhẹ nhàng vén tóc Tiên Tảo Tảo.
Tiên Tảo Tảo bị động tác đột ngột này làm cho cơ thể hơi chao đảo, nhưng rất nhanh ổn định lại.
Cô sờ sờ đầu, cảm nhận được rằng mối quan hệ giữa cô và Lệ Đình ngày càng gần gũi, khoảng cách ấy khiến cô hiểu rằng nguyện vọng của đối phương cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
Bị ý nghĩ như vậy khích lệ, lại nhận được lời cảm ơn từ Lệ Đình, Tiên Tảo Tảo cảm thấy vui vẻ. Cô nghĩ nghĩ một chút, rồi bước sát vào Lệ Đình, đứng bên cạnh hắn.
Sau đó, cô khom lưng một chút.
Ngón tay tinh tế chọc nhẹ vào bả vai hắn, miệng cười tủm tỉm, nói: “Vậy Lệ ca ca, lần sau em sẽ lại đem kẹo cho anh ăn.”
Nắm tay, cố lên!
Lệ Đình nhìn lên, dễ dàng nhận thấy ánh mắt nghiêm túc của vật nhỏ.
Ban đầu hắn ăn kẹo que chỉ là chuyện đùa, dự định ăn xong hai cái rồi thôi, không ngờ rằng cô lại nghiêm túc như vậy, vì thế hắn trả lời: “... Được.”
Một người ăn, một người nhìn với ánh mắt trông mong, không khí giữa hai người trở nên đặc biệt hài hòa, cho đến khi ---
Quản gia thu xếp xong, nhìn thấy thời gian nghỉ ngơi đã đến, nhưng Lệ Đình vẫn chưa nghỉ, ông liền xuống lầu kiểm tra. Ai ngờ lại bắt gặp một cảnh tượng ấm áp như vậy.
Lão nhân không nhịn được mà mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự hiền từ.
Ông đã theo Lệ Đình nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy Lệ Đình thể hiện mặt tính cách trẻ con như thế.
Thế nhưng lại ăn kẹo que, còn để cho cô gái nhỏ đứng bên cạnh nhìn.
Quản gia biết rõ kẹo có xuất xứ từ đâu, là do đầu bếp nữ chuẩn bị cho Tiên Tảo Tảo vừa lúc ông nhìn thấy. Nhưng không ngờ, cuối cùng lại là Lệ Đình ăn.
Vị này lại không thích đồ ngọt, tiểu thiếu gia luôn luôn lạnh lùng, cao ngạo, chẳng có mối quan hệ gì với vị ngọt ngào của kẹo dâu tây.
Nhưng hiện tại, khi ông nhìn thấy đứa trẻ lớn ăn kẹo que, ông cảm thấy thực sự không tệ.
Hắn trêu đùa Tiên Tảo Tảo, không ngờ khi quay đầu lại, khóe mắt liếc thấy trong một góc, quản gia vẫn đứng đó với ánh mắt đầy sự an ủi.
Lệ Đình:...…