“Vậy là nhiệm vụ yêu cầu tìm về 26 người, thực tế cứu được 11 người, số người tử vong được ghi nhận là 16.” Cậu ta cúi xuống xem lại sổ ghi chép. “Chỉ còn cô là chưa có trong danh sách. Hãy cung cấp thông tin của cô cho tôi.”

Cái… cái này phải nói sao đây?!

Văn Nhất Nhất cảm thấy như bị nghẹn lại. Không lẽ cô phải thành thật nói mình là người xuyên không, vô tình bị cuốn vào vụ tấn công của bọn quái vật đầu chó sao…

Trước ánh mắt ôn hòa nhưng không cho phép từ chối của thiếu niên tóc đen, cô há miệng, nhưng trong đầu lại xoay vòng hàng loạt cốt truyện của những cuốn tiểu thuyết và truyện tranh mà mình từng đọc.

Nên nói thật hay bịa ra một câu chuyện đây?

Hình như rất ít người chọn nói thật thì phải… Thế giới này có quái vật đầu chó, chắc hẳn cũng có ma pháp. Nếu cô thành thật khai rằng mình là người từ thế giới khác thì liệu có bị lôi đi làm vật thí nghiệm ma pháp không?

…Vẫn nên bịa chuyện thôi. Nhưng giờ là bài toán khó rồi - làm sao để bịa ra một câu chuyện hợp lý khi chẳng biết gì về thế giới này cả?

Bị cướp tấn công giữa đường nên mất trí nhớ?

Bỏ nhà ra đi?

Mất trí, ngủ một giấc tỉnh dậy thì thấy mình ở đây?

Kho tàng tiểu thuyết đồ sộ trong đầu khiến Văn Nhất Nhất rơi vào hội chứng khó chọn lựa.

Một giọng nói khác đã giải cứu Văn Nhất Nhất khỏi cảnh bí ý tưởng bịa chuyện:

“Farh, Brady, hai người còn định ở trong cái hang hôi rình này bao lâu nữa?”

“Đây là hang ổ của bọn quái vật đầu chó đó, hai người không định vào xem thử sao? Cơ hội hiếm có lắm đấy, chắc sau này chúng ta cũng chẳng buồn đánh mấy con quái yếu như này nữa đâu.”

“Chỉ có cậu mới hứng thú với mấy thứ đó thôi, Farh.” Thiếu niên bất mãn đáp lại nhưng vẫn bước vào trong hang động.

Hai thiếu niên vừa đến đều có vóc dáng cao ráo. Một người có mái tóc ngắn màu vàng kim, người còn lại thì để mái dài che gần nửa khuôn mặt, trông có vẻ nhút nhát và thư sinh.

“Cơ hội hiếm có mà!” Bỗng nhiên Farh vỗ tay như vừa nhớ ra điều gì đó, hào hứng quay sang đám dân làng vừa được cứu: “Phải rồi, chắc chắn trong đống xương này có đồng hương của các người đấy, các người không định nhặt lên mang về sao?”

Dân làng: “…”

Cảm ơn nhé. Mặc dù ban nãy trong lòng bọn họ vẫn còn ngập tràn nỗi sợ hãi trước cái chết nhưng bây giờ thì chẳng còn chút nào nữa rồi, thậm chí còn muốn đánh người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play