Thiếu niên tóc đen mỉm cười điềm tĩnh: “Kiến thức trong sách đã được kiểm chứng qua nhiều năm, đương nhiên là chính xác rồi.”
Sau đó, cậu ta mới nhìn quanh và chậm rãi trấn an mọi người: “Không sao nữa rồi, đừng sợ. Khi chúng ta đi ngang qua thôn Hạt Sồi, trưởng thôn đã nhờ cậy chúng ta tiêu diệt bọn quái vật đầu chó ở đây, đồng thời đưa mọi người trở về thôn an toàn.”
“Hu hu hu, cảm ơn các ngài! Các ngài là ân nhân cứu mạng của chúng tôi!”
“Hu hu, may mà có các ngài! Nếu không chắc chắn chúng tôi đã chết rồi!”
Màn cảm ơn vừa bị gián đoạn lại một lần nữa được tiếp diễn. Trông thiếu niên tóc đen có vẻ kiên nhẫn hơn đồng đội của cậu ta, chờ cho cảm xúc kích động của đám người qua đi rồi cậu ta mới lên tiếng:
“Vậy thì bây giờ tôi cần xác nhận danh tính của từng người để đối chiếu với danh sách mà trưởng thôn đưa cho tôi. Có được không?”
Mọi người đồng loạt gật đầu lia lịa:
“Tất nhiên rồi! Chỉ là… trong số chúng tôi, có nhiều người đã…”
Nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của họ, thiếu niên tóc đen nhẹ giọng an ủi: “Người đã khuất, xin hãy nén đau thương… Phải rồi, Farh, bên kia vẫn còn một người chưa được cởi trói, có vấn đề gì sao?”
“Vấn đề rất lớn.” Thiếu niên tóc trắng nhăn mày. “Cô ta bẩn quá, tôi không muốn chạm vào.”
Văn Nhất Nhất - người vẫn đang bị trói - không dám nói gì, không dám hỏi gì: “?”
Chỉ… chỉ vậy thôi sao?
Chỉ vì lý do này mà để cô nằm đó đến tận bây giờ á?
“Đừng nói thế, họ đã bị nhốt ba ngày rồi, chuyện này cũng là điều khó mà tránh khỏi .” Thiếu niên tóc đen nhẹ nhàng khuyên nhủ, sau đó quay sang những người khác, tiện tay chỉ một người phụ nữ: “Cô giúp cô ấy cởi trói đi.”
Văn Nhất Nhất, người vừa mới cảm động vì sự thấu hiểu của thiếu niên tóc đen: “…”
Hóa ra cậu cũng ghét bẩn đấy à!
Người phụ nữ được chỉ định nhanh chóng cởi dây trói rồi đỡ Văn Nhất Nhất - tay chân đã nhũn ra như bùn - đứng dậy, cùng mọi người tập hợp lại.
Cô nhận ra biểu cảm trên mặt họ giống nhau đến kỳ lạ - vừa cảm kích, vừa không biết nói gì cho phải.
Phải diễn tả thế nào đây… Được cứu thì rất biết ơn, nhưng lại không hẳn là hoàn toàn biết ơn, cứ thấy có gì đó sai sai…
Việc thống kê danh sách chẳng mất quá nhiều thời gian, thiếu niên tóc đen nhanh chóng hoàn tất việc kiểm kê số người còn sống và liệt kê số người thương vong.