Tác giả Ngu Uyển Uyển
Vân Vũ trở về phòng ngủ, lập tức khóa trái cửa lại. Chỉ có như vậy cô mới thấy yên tâm phần nào.
Trời dần về chiều. Sau khi tắm rửa xong, Vân Vũ vẫn ru rú trong phòng, không bước ra ngoài.
Kỳ nghỉ lễ của cô đã kết thúc. Giờ đây, cô giống như một con chim nhỏ, trốn trong nơi mà mình cho là an toàn nhất.
Cô không quên trong phòng mình có gắn camera theo dõi. Vì hôm nay Du Văn đã bất ngờ trở về, Thẩm Hoài cũng không thể tiếp tục dùng xiềng xích để giam giữ cô nữa.
Vân Vũ định nhân cơ hội này tháo chiếc camera kia xuống, chỉ là vị trí của nó hơi cao một chút.
Cô vừa cầm ghế, chuẩn bị trèo lên thì nhận được tin nhắn của Thẩm Hoài.
【 Đừng nghịch ngợm nữa, chị gái 】
Thẩm Hoài còn gửi kèm theo một tấm ảnh. Vân Vũ vừa nhìn thấy bức ảnh thì lập tức trợn to mắt.
Trong ảnh là cảnh cô đang ngủ say, bị Thẩm Hoài ôm vào lòng, cổ tay vẫn còn bị xích lại.
Toàn thân Vân Vũ lạnh buốt, run rẩy. Cô không hiểu Thẩm Hoài gửi bức ảnh này là có ý gì.
Chỉ đơn thuần muốn cho cô xem? Hay là để đe dọa?
【 Khóa cửa phòng lại rồi đến tìm anh. Em đang tính giờ nha, đếm ngược một phút. 】
Trong lòng Vân Vũ thót lên. Điều khiến cô sợ hãi là dù Du Văn đã về rồi, Thẩm Hoài vẫn ép cô phải đến tìm hắn.
Cô sợ bị người khác phát hiện. Dù gì thì cũng đã khá muộn, nếu để người hầu hay Du Văn thấy cô đi vào phòng Thẩm Hoài…
Nhưng điều khiến cô lo hơn chính là, nếu cô không nghe lời, liệu bức ảnh đó có bị phát tán ra ngoài hay không.
*
Thẩm Hoài cởi trần, ngồi trên ghế sofa trong phòng, nửa thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Trông hắn có vẻ gầy gò, nhưng thực ra vóc dáng lại rất đẹp vai rộng, eo thon, còn có cả cơ bụng rõ nét.
Lúc này, hắn đang chăm chú nhìn vào chiếc đồng hồ bấm giờ hiển thị trên điện thoại.
Khi thời gian vừa qua một phút bốn giây, cánh cửa phòng bị ai đó nhẹ nhàng đẩy mở.
Thẩm Hoài ngẩng đầu, không ngạc nhiên khi thấy cô gái yếu ớt trong bộ váy ngủ màu trắng bước vào thật khẽ, rồi tiện tay đóng cửa lại.
Sau khi khóa trái cửa, Vân Vũ mới xoay người nhìn về phía Thẩm Hoài.
Khi thấy hắn chỉ quấn mỗi khăn tắm quanh hông, Vân Vũ đứng yên ngay cửa, không dám bước lên thêm một bước nào.
“Em... Em gọi chị có chuyện gì?”, cô dè dặt hỏi.
Thẩm Hoài chậm rãi đứng dậy khỏi sofa. Vừa tắm xong nên người hắn vẫn còn đọng vài giọt nước, tóc mái cũng còn ướt.
Chị gái ngoan ngoãn của hắn thật dễ dỗ. Hắn chỉ cần gửi một tấm ảnh là đã dọa cô sợ đến mức lập tức chạy sang.
Nhưng Thẩm Hoài sẽ không để bức ảnh đó rơi vào tay ai khác. Ngoài hắn và Vân Vũ, sẽ không có người thứ ba nào nhìn thấy.
Đó là "kho báu" riêng của hắn. Ảnh chụp bảo bối của hắn, sao có thể để người khác nhìn được?
Khi Vân Vũ còn đang lo lắng bất an, đột nhiên bị Thẩm Hoài kéo vào lòng.
Bàn tay to khỏe của hắn siết chặt lấy eo cô, khiến cô không thể nào thoát ra.
Thế nhưng Vân Vũ cũng không dám giãy giụa, vì nửa thân trần của hắn đang dính sát vào người cô. Cô sợ nếu cử động mạnh, sẽ chạm vào chỗ nào đó... không nên chạm đến.
Thẩm Hoài cực kỳ ngoan ngoãn, đặt cằm lên vai Vân Vũ, dùng mặt mình khẽ cọ vào làn da trắng mịn trên gương mặt cô.
“Anh nhớ chị…”
“Em.…em buông chị ra trước được không?”
Vân Vũ run rẩy nói, Thẩm Hoài cũng nghe lời đứng thẳng người, nhưng hai tay vẫn còn siết chặt eo cô.
“Một phút bốn giây.”
“Cái gì cơ?”
Vân Vũ cảm thấy không thoải mái, khẽ xoay người, định gỡ tay hắn ra vì lòng bàn tay của hắn nóng bỏng đến mức khiến cô thấy bức bối.
“Chị đến muộn, phải bị phạt thôi.”
Nghe giọng Thẩm Hoài trầm thấp vang bên tai, lúc này Vân Vũ mới nhận ra “một phút bốn giây” là thời gian cô đến muộn so với yêu cầu hắn đặt ra.
Thẩm Hoài đã dặn cô phải đến trong vòng một phút.
“Chị có khóa cửa phòng ngủ chưa?”
Hắn bỗng hỏi, Vân Vũ ngẩn người một chút rồi khẽ gật đầu. Cô có mang theo chìa khóa, cũng đã khóa cửa mới dám đến phòng hắn.
Thẩm Hoài hài lòng mỉm cười, sau cặp kính gọng vàng là đôi mắt đen sâu hút.
Ánh mắt thâm trầm và lạnh lẽo ấy khiến Vân Vũ sợ hãi, cô vội vàng né tránh.
“Chị… chị phải về rồi, nếu không mẹ sẽ phát hiện mất.”
“Nhưng hôm nay anh muốn ngủ cùng chị… Anh rất thích chị. Còn chị thì sao?”
Thẩm Hoài siết chặt vòng tay quanh eo cô. Hắn cao lớn, lại chưa mặc áo, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng khiến cô có cảm giác bị áp chế hoàn toàn.
Vân Vũ khẽ cắn môi, cả người run nhẹ, nhưng vẫn cố lấy hết can đảm nói:
“A Hoài, chị là chị của em, chúng ta không thể như vậy. Chắc… chắc là em hiểu nhầm thôi? Có khi wm chỉ xem chị như chị gái…”
Còn chưa kịp nói hết câu, Thẩm Hoài đã cúi xuống, trực tiếp hôn lên môi cô. Hắn đã nhịn cả ngày, cảm giác ngứa ngáy trong lòng bùng lên.
Chị gái ngoan ngoãn, mềm mại và trong sáng đến kỳ lạ ấy… Hắn thật sự yêu người chị ngoan này muốn được thân mật nhất với cô.
“Ưm…”
Vân Vũ khẽ rên lên một tiếng, hơi thở bị cướp đi khiến cô thấy ngột ngạt. Đôi tay nhỏ chống lên ngực hắn, cố đẩy hắn ra bằng chút sức lực yếu ớt của mình.
Đúng lúc đó, có người gõ hai cái lên cửa phòng Thẩm Hoài.
Khoảnh khắc ấy, Vân Vũ giật nảy người, sợ đến mức cả người cứng đờ, không dám cử động.
Điều đó càng khiến Thẩm Hoài dễ dàng chiếm lợi thế hơn. Một tay hắn giữ lấy sau gáy cô, ép nụ hôn sâu hơn nữa.
“Tiểu Hoài, ngủ rồi à?”
Là giọng của Du Văn!
Hàng mi dài của Vân Vũ vì hoảng sợ mà khẽ run lên, tim như nhảy lên tận cổ họng.
Đúng lúc ấy, Thẩm Hoài cuối cùng cũng dừng lại, Vân Vũ mới có thể há miệng hít lấy một chút không khí, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhưng tay Thẩm Hoài vẫn không lệch một li, gắt gao ôm lấy cô. Ngoài cửa chính là Du Văn, thế mà hắn vẫn nở nụ cười đầy ẩn ý nhìn Vân Vũ.
“Tiểu Hoài?”
“Có chuyện gì vậy, dì?”
Thẩm Hoài vừa mỉm cười vừa chăm chú nhìn Vân Vũ, đồng thời đáp lời bên ngoài. Vân Vũ rõ ràng muốn né tránh, vậy mà hắn vẫn siết chặt vòng tay, không buông cô ra.
Toàn bộ sự chú ý của Vân Vũ đều đặt cả vào người ngoài cửa — Du Văn. Đôi môi mềm vì bị hôn đến tê dại, hơi sưng đỏ, nhưng lúc này cô không còn tâm trí để ý đến điều đó.
Ngay cả thở mạnh, cô cũng không dám.
Cách một cánh cửa, giọng Du Văn lại vang lên:
“Tiểu Vũ hình như đã ngủ rồi… Nhưng nước ô mai dì nấu xong rồi, lúc nãy quên mang lên cho con bé. Tiểu Hoài, con có muốn uống không?”
Nghe vậy, Vân Vũ theo bản năng siết chặt lấy cánh tay Thẩm Hoài, ánh mắt long lanh vì căng thẳng và sợ hãi nhìn hắn đầy van xin.
Nếu Thẩm Hoài đồng ý, vậy thì cánh cửa này sẽ bị mở ra. Đến lúc đó… cô biết giải thích thế nào khi bị phát hiện đang ở đây?
Đôi mắt hoe đỏ vì khẩn trương, cô khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, dùng giọng nói nhẹ như hơi thở:
“Đừng… làm ơn…”
Giọng cô nhỏ đến mức như một tiếng van nài, mềm mỏng đến mức khiến người nghe không nỡ. Cô ngẩng đầu, cổ trắng ngần lộ ra trong ánh đèn mờ.
Vân Vũ cầu xin hắn, nhưng vì sợ bị người ngoài nghe thấy, cô chỉ dám thì thầm, từng chữ đều mềm mại, mong manh.
Thẩm Hoài siết nhẹ eo cô, cúi xuống, đặt những nụ hôn ướt át sau vành tai. Mỗi điểm lướt qua đều khiến cơ thể cô khẽ run lên theo phản xạ.
Vân Vũ không dám phản kháng, đôi mắt ửng đỏ, cam chịu cái cảm giác tê dại lan ra từng mạch máu.
Chỉ cách một cánh cửa, mẹ cô vẫn còn đang đứng bên ngoài. Vậy mà cô lại bị em trai khác mẹ khác cha ôm chặt, môi lưỡi triền miên.
Sự căng thẳng, tội lỗi đan xen khiến toàn thân cô nóng bừng. Gương mặt trắng mịn cũng dần phủ lên một tầng ửng đỏ, từ má lan xuống cổ, rồi tới cả khuỷu tay, đến từng tấc da thịt trắng nõn đều nhuộm một màu hồng nhạt.
Không nghe thấy tiếng đáp lại, Du Văn tưởng là giọng mình quá nhỏ nên lại đến gần, nâng giọng gọi tiếp:
“Tiểu Hoài?”
Khóe môi Thẩm Hoài khẽ nhếch lên, nụ cười rõ ràng mang theo sự đắc ý. Hắn lớn tiếng đáp:
“Không cần đâu dì, con định đi ngủ rồi, không uống nữa. Dì cũng nghỉ sớm đi ạ.”
“Vậy được rồi, dì đi trước nhé.”
Du Văn vẫn không mảy may nghi ngờ điều gì, bởi hiệu quả cách âm của căn phòng này quá tốt, trên thực tế, từ bên ngoài hoàn toàn không thể nghe thấy chút âm thanh nào bên trong.
Chỉ là Vân Vũ tinh thần quá căng thẳng, nên đã bỏ qua điểm ấy, mới đến mức không dám thở mạnh lấy một lần.
Du Văn bưng ly nước ô mai, nhanh chóng bước xuống cầu thang. Có lẽ đã muộn, bà ngáp một cái, miệng còn lẩm bẩm nhắc mình để phần canh lại cho lão Thẩm.
Chỉ đến khi âm thanh bước chân dần xa rồi mất hẳn, Vân Vũ mới dám thở mạnh một hơi. Sau lưng cô đã ướt đẫm một tầng mồ hôi mỏng.
Lúc ấy, Thẩm Hoài lại nghiêng người, áp sát tai cô, giọng nói trầm thấp như gió đêm lướt qua cổ:
“Chị ơi, đêm nay đừng về nữa.”
Hơi thở nóng ấm phả bên tai khiến vành tai Vân Vũ khẽ run, cô giật nhẹ cổ như muốn né tránh, đồng thời khẽ đẩy tay Thẩm Hoài ra.
Thẩm Hoài chỉ khẽ cười, đôi tay vòng qua eo cô siết lại rồi chuyển sang nắm lấy tay cô. Bất chấp ánh mắt lúng túng muốn tránh đi của Vân Vũ, hắn kéo cô thẳng về phía phòng tắm.
Tim cô đập loạn.
Cô đã hết kỳ nghỉ, Thẩm Hoài chắc chắn biết điều đó. Vậy thì cô càng không thể tiếp tục ở lại đây, không thể lưu lại trong phòng hắn thêm một khắc nào nữa.
"Em thả chị ra được không… chị, chị mệt rồi, muốn về ngủ.”
“Đừng gấp. Anh chỉ muốn cho chị xem một thứ.”
Giọng hắn dịu dàng, đôi mắt chứa đầy ý cười.
Vân Vũ bước theo hắn như một con rối mất phương hướng. Cho đến khi bước vào phòng tắm, đứng lặng người nhìn cảnh trước mắt, cả người cô như hóa đá.
Trước mặt cô, trong gương… là phòng tắm của cô!
“Em…”
Đôi mắt xinh đẹp mở to, hoảng hốt nhìn chằm chằm vào mặt gương, từng mảnh ký ức lướt qua đầu, những lần cô tắm, vô tư trong không gian riêng tư, thì ra đều đã bị ai đó âm thầm dõi theo, từ chính mặt gương này.
Khi Thẩm Hoài từ phía sau vòng tay ôm chặt lấy cô, toàn thân cô chấn động. Đôi mắt hoe đỏ không kìm được, giọt nước mắt trong suốt chảy dài theo gò má.
Mà dòng nước mắt ấy, lại bị người phía sau nhẹ nhàng liếm đi, như một dấu ấn xâm chiếm cuối cùng.
“Ngoan nào, chị của anh…”